Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 3238 - Chương 3238. Thiên Kiêu Ra Nhiều! Người Áo Đen Quỷ Dị! Nguyên Từ Bắt Quặng! (5)

Chương 3238. Thiên kiêu ra nhiều! Người áo đen quỷ dị! Nguyên Từ bắt quặng! (5)
Chương 3238. Thiên kiêu ra nhiều! Người áo đen quỷ dị! Nguyên Từ bắt quặng! (5)

“Tại sao các hạ cứ nhìn ta vậy?” Tầm quặng sư kia dạo xung quanh hồi lâu, cuối cùng cũng không chịu nổi ánh mắt của Vương Đằng, không khỏi lên tiếng hỏi.

“Trước giờ ta đều vô cùng hướng tới thủ đoạn của Tầm quặng sư, hôm nay hiếm khi gặp được các hạ, ta không nhịn được muốn quan sát một phen. Các hạ yên tâm, ta là một Luyện tạo sư, chắc chắn sẽ không tranh cái gì với ngươi.” Ánh mắt Vương Đằng liếc qua, nhặt bong bóng thuộc tính đối phương rơi ra lên, thuận miệng bịa đặt.

“Lẽ nào các hạ không biết lúc Tầm quặng sư đang tầm quặng không thể bị quấy rầy sao?” Sắc mặt Tầm quặng sư kia hơi tối.

“Ta không có quấy rầy ngươi mà, con mắt nào của ngươi thấy ta quấy rầy ngươi?” Vương Đằng thản nhiên nói: “Ta khuyên ngươi vẫn là tiếp tục tầm quặng đi, đừng tự làm chậm trễ bản thân.”

“…” Tầm quặng sư kia.

Đừng tự làm chậm trễ bản thân cái mẹ gì!

Đây là uy hiếp, uy hiếp trắng trợn!

Hắn híp mắt lại, đánh giá thanh niên tóc đen trước mặt này, chỉ là một võ giả cấp Vũ Trụ, không có gì phải sợ.

“Hừ!” Trong miệng hắn truyền ra một tiếng hừ lạnh, nói: “Xem ra các hạ là muốn đánh một trận với ta rồi?”

“Ngươi muốn đánh nhau với ta?” Sắc mặt Vương Đằng kỳ quái hỏi.

“Có muốn đánh hay không, do ngươi quyết định.” Tầm quặng sư kia lạnh lùng nói.

“Thật đấy, hay ngươi vẫn là thành thật tầm quặng đi, đánh nhau không hợp với ngươi.” Vương Đằng nói.

“…” Khóe miệng Tầm quặng sư kia giật một cái, lạnh lùng nói: “Thực lực không mạnh, giọng điệu lại không nhỏ. Nếu ngươi đã khăng khăng chọc vào ta, vậy thì đừng trách ta không khách sáo.”

Uỳnh!

Vừa dứt lời, hắn xông mạnh về phía Vương Đằng, thực lực cấp Vực Chủ ngũ giai chợt bùng lên, trong tay hắn đã xuất hiện một cự phủ, vung lên cao, đập về phía Vương Đằng.

“Ài!” Vương Đằng lắc đầu, thở dài: “Ngươi cần gì phải vậy chứ.”

Sắc mặt Tầm quặng sư lạnh băng, nguyên lực tinh thần hệ Thổ khuấy động ra, ngưng tụ thành một ánh phủ khổng lồ trên chiến phủ, uy thế khủng bố bùng lên theo.

Vương Đằng đứng yên tại chỗ, ánh mắt bình thản nhìn ánh phủ rơi xuống, chậm rãi giơ ra một ngón tay.

“Muốn chết!” Khóe miệng Tầm quặng sư kia hiện lên nụ cười trào phúng, tên này lại muốn dùng một ngón tay để đỡ lấy ánh phủ của hắn, không phải đầu óc có vấn đề chứ.

Thế nhưng ngay sau đó, biểu cảm trên mặt hắn nháy mắt đã cứng nhắc lại, không thể tưởng tượng nổi mà trợn to mắt.

Bùm!

Một tiếng vang nặng nề truyền ra, ngón tay kia vững vàng bắt lấy ánh phủ của hắn, sau đó bóp nhẹ một cái, ánh phủ đã vỡ vụn, biến thành vô số đốm sáng.

“Ngươi! Ngươi!” Tầm quặng sư kia nhìn Vương Đằng như gặp ma vậy.

“Yếu quá rồi! Một chuyên gia nghề phụ như ngươi, thật sự không giỏi chém chém giết giết, đã nói không hợp với ngươi rồi, ngươi cứ không tin.” Vương Đằng lắc đầu nói.

“…” Sắc mặt Tầm quặng sư kia vô cùng cứng nhắc, không thể phản bác.

Làm thế nào hắn cũng không ngờ võ giả cấp Vũ Trụ trước mặt này lại có thực lực như vậy, đối phương thật sự là võ giả cấp Vũ Trụ sao? Chắc không phải là tên giả heo ăn thịt hổ đấy chứ?

Đây mẹ nó biến thái quá rồi!

“…”

Cùng lúc này, tất cả chuyên gia nghề phụ xem thi đấu ở bên ngoài đều là sắc mặt vi diệu, bọn họ cảm thấy bản thân cũng bị Vương Đằng diss rồi!

Chuyên gia nghề phụ không hợp chém chém giết giết!

Mặc dù câu nói này không có vấn đề gì, nhưng sao nghe lại khiến người ta không thoải mái như vậy?

“Thằng nhóc này!” Nguyên lão Đan Trần không nhịn được lắc đầu, dở khóc dở cười.

“Hừ hừ, có cơ hội ta phải cho hắn chút giáo huấn nho nhỏ, lại dám xem thường chuyên gia nghề phụ.” Nguyên lão Tamberi khẽ hừ, nói.

Vương Đằng cũng không biết một câu nói của hắn vậy mà đã đắc tội với mấy nguyên lão rồi.

Nhưng điều này cũng không thể trách hắn!

Hắn thật sự không làm ra vẻ, chỉ là thuận miệng nói vậy thôi.

Lúc này trong tay hắn xuất hiện gạch Phiên Lôi, bước từng bước tới Tầm quặng sư ở trước mặt, khó khăn lắm mới gặp được một người, lông cừu phải cạo cho tử tế.

Cũng may gạch Phiên Lôi có thể đổi vị trí qua không gian cắn nuốt, như vậy cho dù là phân thân hay là bản thể đều có thể sử dụng.

Điều này là lúc sử dụng không gian cắn nuốt lưu giữ lợn sữa, hắn đột nhiên nghĩ ra.

“Các… Các hạ, ta cảm thấy đây là hiểu nhầm.” Sắc mặt Tầm quặng sư kia thay đổi, trên trán cũng đã đổ mồ hôi lạnh.

“Ta cảm thấy không có hiểu nhầm gì.” Vương Đằng thản nhiên cười nói.

“Không, thật sự là hiểu nhầm, ta lập tức rời đi, dãy núi này nhường cho các hạ, ta tuyệt đối sẽ không trở lại nữa.” Tầm quặng sư kia vội vàng cam đoan nói.

Vương Đằng lắc đầu, cảm giác người này hơi ngây thơ, hắn không nói nhiều nữa, thân hình chợt lóe, trực tiếp biến mất ngay tại chỗ.

Sắc mặt Tầm quặng sư kia thay đổi, ánh mắt lập tức nhìn xung quanh, muốn tìm ra bóng dáng của Vương Đằng.

Vèo!

Đúng lúc này, sau gáy hắn đột nhiên ập tới một cơn gió ác.

Hắn muốn né tránh, nhưng đã hoàn toàn không kịp. Một tiếng “bụp” nặng nề vang lên, trên đầu lập tức đau đớn, đồng thời còn có một cảm giác tê dại từ đầu của hắn dọc theo xương sống truyền ra khắp người, khiến cả cơ thể hắn đều không tự chủ được bắt đầu run rẩy.

Bụp bụp bụp…

Lốp bốp lốp bốp!

Vương Đằng không cho đối phương cơ hội phản ứng, đập liền mấy cái, gạch Phiên Lôi đập mạnh lên người đối phương, khiến hắn không ngừng rơi ra bong bóng thuộc tính.

Ngay cả võ giả cũng không chặn nổi gạch Phiên Lôi của Vương Đằng, huống hồ là một chuyên gia nghề phụ. Tầm quặng sư kia tráng lệ hôn mê bất tỉnh, mặt mũi bầm dập, quá thê thảm, ngay cả bỏ quyền cũng không có cơ hội.

Người ở bên ngoài thấy cảnh này nhao nhao hít ngược khí lạnh, sắc mặt kỳ quái đến cực hạn.

Vương Đằng này ra tay có hơi ác quá rồi!

Vậy mà lại cưỡng chế đánh một Tông sư tầm quặng vô cùng tôn quý thành như vậy, không giữ chút mặt mũi nào cho đối phương.

Nếu đối phương tỉnh lại, còn không xấu hổ chết ngay tại chỗ à.

Chuyên gia nghề phụ vốn chính là một đám người vô cùng coi trọng thể diện, bây giờ đối phương bị đánh thành như vậy, thật sự có thể nói là mất hết mặt mũi.

Hết chương 3238.
Bình Luận (0)
Comment