Một tiếng ầm vang truyền ra, trên mặt đất bốc lên bụi đất, luồng lực lượng vô hình có trong dãy núi này chớp mắt bị phá hủy, con “cự mãng” màu vàng đất khổng lồ rốt cuộc bị bắt ra hoàn toàn.
“Ngưng!”
Vương Đằng cười ha ha một tiếng, hai tay bỗng nhiên khép mở, sau đó hung hăng đè ép vào giữa.
Lực Nguyên Từ bộc phát, tác dụng lên cả người “cự mãng” màu vàng đất khổng lồ, một luồng áp lực mạnh mẽ bộc phát ra.
Kẹt kẹt kẹt...
Từng đợt âm thanh làm cho người ta ê răng không chịu nổi lập tức quanh quẩn giữa đất trời, trong ánh mắt của tất cả mọi người, “cự mãng” màu vàng đất khổng lồ lấy tốc độ mắt thường có thể thấy thu nhỏ lại.
“Thật là khủng khiếp!”
“Thủ đoạn của Vương Đằng này thật mạnh.”
“Nghe nói đây là thuật Tầm Mạch Tróc Long, thủ đoạn chỉ có rất ít Tầm quặng sư cấp Tông sư đỉnh phong mới có thể sử dụng!”
“Tầm Mạch Tróc Long, sao nghe nguy hiểm thế?”
“Shhh, đây chẳng phải là nói rõ Vương Đằng này là một vị Tầm quặng sư cấp Tông sư đỉnh phong sao!”
“Nhất định là vậy, nếu không thì sao có thể có được thủ đoạn như vậy, ta chưa bao giờ thấy qua Tầm quặng sư cấp Tông sư có được loại thủ đoạn này cả.”
...
Người bên ngoài khiếp sợ không thôi, không nhịn được phát ra từng đợt tiếng hô vang kinh ngạc.
Mấy người nguyên lão Đan Trần thấy cảnh này, khóe miệng không khỏi hơi giật.
“Trường vực thật vất vả bố trí ra, cứ bị hủy hoại như vậy.” Nguyên lão Tamberi lắc đầu nói: “Những Phù văn sư cấp Thánh kia ước chừng lại muốn oán trách.”
“Ha ha ha...” Nguyên lão Đan Trần dường như nghĩ tới điều gì thú vị, không nhịn được cười to.
“Lực phá hoại của tên nhóc này thực sự không nhỏ.” Nguyên lão Bias cũng tựa như cảm thán nói.
“Đúng vậy, thủ đoạn như vậy, tiếp theo đây những mạch khoáng trên Khoáng tinh sợ là phải gặp tai ương.” Nguyên lão Tamberi cười khổ nói.
“Cũng không biết hắn có thể tìm được mấy mạch khoáng?” Nguyên lão Đan Trần trầm ngâm nói: “Mạch khoáng trước mắt này hẳn là một quặng Hoàng Vân thạch, phẩm chất cũng không thấp, nhưng muốn thắng Tầm quặng sư khác, vẫn chưa đủ.”
“Quặng Hoàng Vân thạch chỉ có thể coi là một loại nguyên liệu phụ trợ rèn binh khí cấp Vực Chủ, giá trị cũng không tính là quá cao.” Nguyên lão Tamberi chính là Luyện tạo sư, tự nhiên rất tinh tường với các loại khoáng vật, lập tức hờ hững nói.
“Xem ra còn có so sánh.” Nguyên lão Bias nói.
Ánh mắt bọn họ lần nữa chuyển tới trên màn sáng, những thiên tài khác mặc dù tạm thời chưa thể hiện ra thủ đoạn kinh diễm như thế, nhưng ai cũng không biết kế tiếp còn có ai sẽ làm cho tất cả kinh ngạc.
Trên Khoáng tinh, ánh mắt Vương Đằng chăm chú nhìn chằm chằm “cự mãng” màu vàng đất khổng lồ trước mắt, dưới sức nén của lực Nguyên Từ, cự mãng mach khoáng này đã từ kích cỡ mấy chục vạn dặm vốn có thu nhỏ đến còn mấy vạn dặm.
Đến lúc này hắn cũng không thể thu nhỏ nó nữa, trừ khi luyện hóa chiết xuất, nếu không lại cố gắng thế nào, cũng chỉ là phí công mà thôi.
Hắn từ bỏ ý nghĩ tiếp tục gia tăng lực Nguyên Từ, vung tay lên, kéo mạch khoáng thu nhỏ tới trước mặt, quan sát tỉ mỉ một phen.
“Đây là quặng Hoàng Vân thạch!” Trong mắt Vương Đằng lóe lên một tia tinh quang, sờ cằm nói: “Chỉ có thể miễn cưỡng xem như tạm được.”
Hắn lắc đầu, thu mạch khoáng này lại.
Chỉ dựa vào mạch khoáng này, muốn thắng là tuyệt đối không thể.
“Ngươi thế này thì quá mức rồi, trực tiếp kéo hết cả mạch khoáng ra ngoài.” Lúc này Viên Cổn Cổn không nhịn được mở miệng nói.
“Ngươi không cảm thấy như này có thể tiết kiệm không ít thời gian sao?” Vương Đằng hỏi.
“...” Viên Cổn Cổn trực tiếp bó tay.
Nó làm sao cũng không nghĩ tới tên này làm ra động tĩnh lớn như vậy, thế mà chỉ là vì tiết kiệm thời gian.
Nếu chuyện này bị Tầm quặng sư khác biết, ước chừng sẽ khóc mất.
Ừm, đúng, nhất định sẽ khóc.
Điều này quá đả kích người.
Vương Đằng không để ý đến Viên Cổn Cổn, sau khi thu lại mạch khoáng, nhìn dãy núi đã bị hắn khuấy đến không còn hình dáng bên dưới.
Không thể không thừa nhận, lực phá hoại võ giả mạnh có được thật sự là quá mức kinh người, hắn chỉ mới dùng vài thủ đoạn, đã trực tiếp phá hủy một dãy núi, đối với người bình thường , đây quả thực là thiên tai.
Nhưng lực chú ý của hắn rất nhanh chuyển đi, bởi vì trong tàn viên dãy núi bên dưới đang có không ít bong bóng thuộc tính lơ lửng rải rác.
Nhặt!
Trong mắt Vương Đằng lóe lên tinh quang, lập tức sử dụng niệm lực tinh thần, nhặt lấy bong bóng thuộc tính phía dưới.
‘Thổ lĩnh vực (Thực Cảnh) x 200’
‘Thổ lĩnh vực (Thực Cảnh) x 300’
‘Lĩnh vực Nguyên Từ x 500’
‘Lĩnh vực Nguyên Từ x 600’
‘Lĩnh vực Nguyên Từ x 300’
...
“Lĩnh vực Nguyên Từ!” Vương Đằng sững sờ một thoáng, hiển nhiên là không nghĩ tới lại nhặt được lĩnh vực Nguyên Từ tại nơi đây.
Nhưng hắn cẩn thận nghĩ lại, lập tức bừng tỉnh ngộ ra.
Vừa rồi lúc hắn sử dụng ‘lĩnh vực Nguyên Từ’, cảm giác được trường vực bên dưới dường như rất giống lĩnh vực của hắn.
Lực kéo đó, chắc chắn là tác dụng của lĩnh vực Nguyên Từ.
Chẳng qua trong trường vực đó lại dùng lĩnh vực hệ Thổ làm chủ, cho nên hắn cũng không phát hiện ra trước được, chỉ coi nó thành lĩnh vực hệ Thổ bình thường.
Điều không nghĩ tới là, trong lĩnh vực hệ Thổ, còn tồn tại lĩnh vực Nguyên Từ này, quả thật là một niềm vui bất ngờ.
Lúc này, theo bong bóng thuộc tính dung nhập vào trong đầu Vương Đằng, từng đoạn cảm ngộ lĩnh vực theo đó hiện ra.
Một phần là Thổ lĩnh vực, một phần khác là lĩnh vực Nguyên Từ!
Trong đầu Vương Đằng giống như hiện ra hai trường vực đặc biệt, đều chiếm nửa bên, đều có một bóng sáng lơ lửng trong hai trường vực, khô tọa, cảm ngộ ngày qua ngày, trong đầu dần hiện lên minh ngộ, ký ức dần sâu thêm, cho đến khi in vào chỗ sâu nhất trong ký ức của hắn.
Phù!
Trong phút chốc, hắn khẽ thở ra một hơi, hoàn thành cảm ngộ.
Thổ lĩnh vực lần này hắn lấy được là lĩnh vực Thực Cảnh, hơn nữa nhìn có vẻ cấp bậc cảm ngộ không thấp, cho nên cũng có chỗ trợ giúp đối với hắn.
‘Thổ lĩnh vực’: 7300/8000 (Thực Cảnh bát giai);
‘Lĩnh vực Nguyên Từ’: 1200/5000 (ngũ giai);