Vương Đằng lập tức bỏ đi dự định trực tiếp xông qua, làm như vậy không khác chịu chết.
Dẫu cho con Hi Quang Khoát Du trước mắt này tính nhìn từ trên một loại cấp độ sinh mệnh nào đó, không khủng bố bằng Hư Vô Thôn Thú.
Nhưng nó ở cảnh giới cấp Hoàng tuyệt đỉnh, so sánh với Hư Vô Thôn Thú cảnh giới cấp Hoàng trung vị lúc trước, hình như còn đáng sợ hơn.
Trực tiếp xông lên, không khác gì chịu chết.
Cho dù tinh thần lực của hắn tiến vào cấp Vực Chủ, có thể miễn cưỡng đối kháng với tồn tại cấp Giới Chủ.
Nhưng đừng quên, cảnh giới võ đạo của hắn hiện tại vẫn là cấp Vũ Trụ, năng lực chịu đựng của thân thể có hạn, chỉ có thể để hắn sử dụng niệm lực tinh thần cấp Vực Chủ trong thời gian ngắn, không thể sử dụng ở mức độ vô hạn.
“Như vậy vấn đề là, Hi Quang Khoát Du này có nhược điểm gì?”
Vương Đằng hít một hơi thật sâu, trong đầu không ngừng hiện lên đủ loại suy nghĩ, tìm kiếm cửa đột phá.
...
“Sao Vương Đằng còn đứng yên đó vậy?”
“Đúng đó, đã chờ lâu vậy mà còn chưa có động tác nầo.”
“Hắn không phải... sợ rồi đó chứ?”
“Linh vật hệ Quang Minh ở ngay trước mắt, ngươi nói với ta, hắn sợ? Nhưng thật đúng là có hơi giống.”
“Không thích hợp, lúc trước cho dù gặp phải tinh thú cấp Hoàng thượng vị nhiều lần như vậy, hắn cũng không có sợ như thế, lúc này sao lại sợ?”
“Có khả năng là, chỗ đó tồn tại một con... tinh thú cấp Hoàng tuyệt đỉnh không?”
“Shhh! Tinh thú cấp Hoàng tuyệt đỉnh! Thật hay giả?”
“Vậy còn làm cái rắm, chạy mau, linh vật hệ Quang Minh có quý giá, cũng không quan trọng bằng mạng nhỏ của mình.”
...
Bên Vương Đằng chậm chạp không có động tác, lại làm cho người bên ngoài lo lắng, cả đám đều không biết hắn đang làm gì, tràn đầy ngờ vực.
Nhưng rất nhanh đã có người đoán được lo lắng của Vương Đằng, thậm chí là đoán ra vô cùng có khả năng hắn đối mặt với một con tinh thú cấp Hoàng tuyệt đỉnh.
“Xem ra tên nhóc này cũng không phải người lỗ mãng, bên cạnh Vân Tiên nhũ tất nhiên sẽ có tinh thú cấp Hoàng tuyệt đỉnh tồn tại, liều lĩnh ra tay, tuyệt đối không thể thành công.” Trên đài cao, nguyên lão Đan Trần cười nói.
“Thiên phú võ đạo của hắn mặc dù không tệ, nhưng cũng có hạn độ, lấy thực lực cấp Vũ Trụ đối mặt với tinh thú cấp Hoàng tuyệt đỉnh, tự nhiên không có bất kỳ phần thắng nào.” Nguyên lão Bias nói.
“Xem hắn sẽ làm thế nào đi, cũng không biết tinh thú canh giữ bên cạnh Vân Tiên nhũ là loại nào?” Nguyên lão Tamberi nói.
“Vân Tiên nhũ là linh vật hệ Quang Minh, tinh thú canh giữ nó tự nhiên là tinh thú hệ Quang Minh.” Nguyên lão Đan Trần cau mày.
Tinh thú hệ Quang Minh bình thường đều vô cùng mạnh mẽ, tuyệt đối khó đối phó, lấy thực lực của Vương Đằng, e rằng rất khó lấy được Vân Tiên nhũ.
“Rốt cuộc ngươi đang suy nghĩ điều gì?”
Một nghi vấn xuất hiện trong lòng nguyên lão Đan Trần, hắn thấy Vương Đằng hẳn đã phát hiện con tinh thú cấp Hoàng tuyệt đỉnh kia, nhưng hắn không rời đi, nói rõ rằng vẫn chưa từ bỏ.
Điều này khiến nguyên lão Đan Trần hơi tò mò.
Một võ giả cấp Vũ Trụ, có thể có cách nào lấy được Vân Tiên nhũ từ trong tay một con tinh thú cấp Hoàng tuyệt đỉnh đây?
“Đúng rồi!” Vương Đằng nghĩ một hồi, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý niệm.
Nguyên nhân Hi Quang Khoát Du thích môi trường âm u ẩm ướt, là bởi vì chẳng những nó là tinh thú hệ Quang Minh, còn có được thiên phú hệ Thủy.
Đồng thời thiên phú hệ Thủy trong thân thể nó giữ một loại tác dụng cực kỳ đặc biệt.
Nhưng rất nhiều người thực ra không biết nhược điểm này, phần lớn người chỉ biết Hi Quang Khoát Du là một loại tinh thú hệ Quang Minh.
Mà nhược điểm của Hi Quang Khoát Du hoàn toàn chính là ở đây!
Ngay sau đó, Vương Đằng lẳng lặng lùi về phía sau, sau khi cách xa Hi Quang Khoát Du, hắn sử dụng thiên phú ‘Nguyên Từ chi tâm’ khoét nham thạch xung quanh ra, sau đó thân thể chìm vào trong lòng đất.
Thiên phú ‘Nguyên Từ chi tâm’ là một loại thiên phú đặc biệt Vương Đằng có được do dung hợp ‘Trọng Nham chi tâm’ và ‘thiên phú Khống Cát’, cho nên có thể khống chế các loại đất đai nham thạch.
Rất nhanh Vương Đằng liền biến mất trước mặt mọi người, trực tiếp vào trong lòng đất.
Trong màn sáng đã hoàn toàn mất đi bóng dáng Vương Đằng, tiếp sóng hoàn toàn không thể phát sóng tình huống trong lòng đất.
“Sao hắn lại... xuống trong lòng đất rồi?”
“Tập kích từ trong lòng đất sao?”
“Nhưng bản lĩnh đào hang của tên này trôi chảy thật đấy!”
“...”
Mọi người chấm hỏi đầy đầu, hoàn toàn không biết gì về thao tác của Vương Đằng.
Ngay cả đám người nguyên lão Đan Trần cũng cau mày, không rõ hắn muốn làm gì, sau đó vẻ mặt từng người đều kỳ lạ, chẳng lẽ thật sự muốn tập kích từ trong lòng đất?
Mặc dù mọi người nói ra những lời trêu đùa, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể nghĩ đến loại khả năng này.
Sau khi Vương Đằng vào trong lòng đất, từ từ lại gần vị trí chỗ Hi Quang Khoát Du, khóe miệng dần nhếch lên một đường cong.
Ngay sau đó, trong tay hắn bỗng nhiên xuất hiện một ngọn lửa màu xanh, để nó sát vào trên vách đá.
Lửa Thanh Ngọc Lưu Ly!
Dưới nhiệt độ của dị hoả thiên địa, vách đá xung quanh nháy mắt bắt đầu hóa thành trạng thái dung nham, từ từ chảy xuống.
Cùng lúc đó, nhiệt độ kinh khủng cũng từ vách đá xung quanh khuếch tán ra, bao vây xung quanh Hi Quang Khoát Du.
Nhiệt độ này ngay từ đầu cũng không tính là quá cao, nhiều lắm chỉ làm nhiệt độ trong hang động tăng lên một ít.
Nhưng Hi Quang Khoát Du vẫn cảm nhận được dị thường, khẽ ngẩng đầu lên, hai sợi râu chuyển động xung quanh, dường như muốn tìm ra nguyên nhân nhiệt độ tăng cao.
Thế nhưng lúc này Vương Đằng đã sử dụng thủ đoạn ‘không gian ẩn nấp’, nấp mình trong kẽ hở không gian, cho dù là tinh thú cấp Hoàng tuyệt đỉnh như Hi Quang Khoát Du, cũng không cảm nhận được tồn tại của hắn.
Hi Quang Khoát Du dần yên tĩnh trở lại, ghé vào đỉnh hang động, dường như lại muốn rơi vào trong trạng thái ngủ say.
Từng tia dị hoả thiên địa từ trong tay Vương Đằng lan ra, dung nhập vào trong vách đá xung quanh, làm cho nhiệt độ trong hang động từ từ tăng cao.