Mà trên thân thể Hi Quang Khoát Du lúc này lại có từng làn sương mù bốc lên, giống như nước bị bay hơi.
Chít!
Hi Quang Khoát Du đột ngột bừng tỉnh, ngẩng đầu lên, trong miệng phát ra một tiếng kêu kỳ dị.
Chuyện gì thế?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vì sao nhiệt độ trong sào huyệt của nó lại đang tăng cao?
Nó, kinh hãi!
Ngay từ đầu nó còn chưa phát hiện dị thường, nhưng nhiệt độ xung quanh từ từ tăng cao, làm nó giống như đặt mình lên bếp lò, lực lượng hệ Thủy đang bị bốc hơi.
Thân thể nó rất đặc biệt, lực lượng hệ Thủy trong đó chiếm hơn nửa phần, đây là cội nguồn để nó tiến hành phân liệt.
Nhưng chính vì vậy, nếu gặp phải lửa nóng thiêu đốt, nhất định sẽ khiến cho lực lượng hệ Thủy trong cơ thể nó bị bốc hơi.
Đối với một con tinh thú cấp Hoàng tuyệt đỉnh , lửa bình thường có thể không tính là gì, cũng không thể làm lực lượng hệ Thủy trong cơ thể nó bị bốc hơi, nhưng lửa Vương Đằng sử dụng lại không thể đi so với lửa bình thường, dị hoả thiên địa có thể nói là vừa vặn khắc chế năng lực của nó.
Chít!
Chít!
Chít!
Lúc này, Hi Quang Khoát Du hơi cuống cuồng kêu lên, trong miệng phát ra từng tiếng kêu kỳ dị, thân thể nó càng ngọ nguậy không yên, âm thanh chít chít chít quẩn quanh bốn phía, giống như sóng nước chập chờn.
Hình ảnh trên màn sáng rốt cuộc cũng rơi vào trên người nó, chiếu nó ra trước mặt tất cả mọi người.
“Đây là...”
Đám người xem thi đấu bên ngoài lập tức phát ra tiếng xôn xao kinh ngạc.
“Đây là tinh thú gì?”
“Thoạt nhìn thật kỳ lạ, giống như bùn nhão mềm nhũn.”
“Giống như thú nước mũi.”
...
Mọi người nghị luận ầm ĩ, phần lớn người căn bản không biết tinh thú này, lúc này cho dù thấy được dáng vẻ thật sự của Hi Quang Khoát Du, cũng không biết rốt cuộc nó là cái gì.
Ngay cả ba người nguyên lão Đan Trần cũng không khỏi cau mày, trên mặt lộ ra vẻ hơi khó hiểu.
Trong hang động, thân thể Hi Quang Khoát Du ngọ nguậy, sau đó bỗng nhiên co lại về phía đỉnh, giống như dòng nước từ một cửa hang chảy ngược ra ngoài.
Nhiệt độ không ngừng tăng cao làm nó có chút không chịu nổi, vô thức muốn rời khỏi nơi này.
Lúc này mọi người mới nhìn thấy, thì ra ở đỉnh hang động lại có một cửa động đường kính ước chừng một mét, ánh sáng rất nhỏ đang từ cửa động chiếu vào.
“Con tinh thú này... Chạy?”
“Sao nó lại chạy?”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải Vương Đằng làm cái gì rồi không?”
“Không biết, Vương Đằng cũng không hiện thân, căn bản không biết hắn đang làm gì.”
...
Người bên ngoài hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, thấy cảnh này, đều cực kỳ bất ngờ và ngạc nhiên, hoàn toàn không nắm được manh mối.
Trong lòng đất, thông qua ‘đôi mắt Chân Thị’ nhìn thấy động tĩnh của Hi Quang Khoát Du, khóe miệng Vương Đằng lập tức nhếch lên một đường cong.
Nước ấm nấu sên... Thành công!
Nhưng hắn nhìn thấy Hi Quang Khoát Du cũng không hoàn toàn rời khỏi hang động, mà là ghé vào vị trí giữa cửa động, cách xa nhiệt độ trong hang động.
Dù sao Vương Đằng cũng không dám tăng nhiệt độ lên quá cao, cho nên nhiệt độ đó chỉ giới hạn trong hang động, vượt qua phạm vi này, nhiệt độ sẽ khôi phục bình thường.
Hi Quang Khoát Du hiển nhiên sẽ không dễ dàng để Vân Tiên nhũ rời tầm mắt nó.
Ánh mắt Vương Đằng khẽ động, lửa Thanh Ngọc Lưu Ly bao phủ tràn về hướng Hi Quang Khoát Du.
Hi Quang Khoát Du lúc này đang ở trong cửa động đường kính không đến một mét, phạm vi chỗ nó, quả thực vừa lúc bị... Nấu!
Nhiệt độ trong cửa động thật dài thông ra bên ngoài dần tăng cao, trên người Hi Quang Khoát Du lần nữa bốc lên hơi nước.
Chít!
Chít!
Chít!
Từng tiếng kêu kỳ dị từ trong miệng nó truyền ra, tạo thành tiếng vang không ngừng quanh quẩn trong cửa động.
“Bé con, còn không đi?” Ý cười trên khóe miệng Vương Đằng càng lúc càng nồng đậm, nhiệt độ hắn sử dụng hiện tại không đủ để tạo thành thương tổn quá lớn đối với Hi Quang Khoát Du, nhưng lại sẽ làm cho nó cực kỳ khó chịu.
Cứ như vậy, hiển nhiên sẽ không gặp phải phản kháng quá mức kịch liệt, lại có thể làm cho Hi Quang Khoát Du chủ động ra ngoài “thông gió”, mục tiêu của hắn cũng đã đạt tới.
Chít!
Rốt cuộc Hi Quang Khoát Du vẫn không chịu đựng nổi, thân thể giống như thuỷ triều không ngừng rút ra bên ngoài cửa động.
“Làm xong!”
Vương Đằng cười hì hì, thông qua thiên phú ‘Nguyên Từ chi tâm’ trực tiếp xuất hiện bên cạnh bệ đá, cúi đầu nhìn xuống.
Trên bệ đá này có một cái hố không lớn không nhỏ, mà trong hố thì là từng sợi chất lỏng giống như quỳnh tương ngọc dịch, ánh sáng trắng dịu dàng thần thánh chính là từ trên chất lỏng này tản ra.
“Đây chính là Vân Tiên nhũ!?”
Trong mắt Vương Đằng lập tức lộ ra vẻ sửng sốt, mặc dù hắn từng xem miêu tả về Vân Tiên nhũ, nhưng cũng chưa thực sự được gặp linh vật này, bây giờ thấy được vật thật, mới phát hiện Vân Tiên nhũ này càng thần kỳ hơn cả trong miêu tả.
Nguyên lực hệ Quang Minh nồng đậm tràn ra.
Chỉ đứng một bên, hắn cũng cảm nhận được nguyên lực hệ Quang Minh trong cơ thể xuất hiện từng tia xao động.
Nhưng này lực Quang Minh này dường như bị trói buộc trong phạm vi bệ đá này, không khuếch ra.
“Bệ đá này có hơi đặc biệt.” Mắt Vương Đằng sáng lên, lập tức phát hiện vấn đề.
Nhưng bây giờ không phải lúc miệt mài theo đuổi, hắn nhất định phải lập tức mang theo Vân Tiên nhũ rời khỏi nơi này, mặc dù tạm thời ép được Hi Quang Khoát Du đi, nhưng nó nhất định rất nhanh sẽ trở lại.
Ngay sau đó, hắn lấy ra một thanh chiến kiếm, rạch qua dưới đáy bệ đá.
Bệ đã cũng không quá cứng, dưới thân chiến kiếm cấp Bất Hủ của Vương Đằng, lập tức bị chém đứt.
Vương Đằng vung tay lên, thu vào toàn bộ bệ đá.
Mà chỗ vết cắt lúc này mới lộ ra, nghiễm nhiên bóng loáng như gương.
Vương Đằng lại ngẩng đầu nhìn lên cột đá màu sữa trên đỉnh đầu, chiến kiếm trong tay vung lên lần nữa, cột đá hình mũi khoan trực tiếp rơi thẳng xuống.
Nếu không đỡ được, cột đá hình mũi khoan sẽ trực tiếp cắm vào đầu Vương Đằng.
Nhưng không đợi hắn có động tác gì, cột đá hình mũi khoan lúc sắp đụng phải đầu hắn, trực tiếp biến mất ngay tại chỗ.