Nước chảy mây trôi làm xong tất cả những việc này, Vương Đằng lại dùng ‘đôi mắt Chân Thị’ nhìn lướt qua, xác định không bỏ sót thứ nào, lúc này mới biến mất ngay tại chỗ.
Chít!
Cùng lúc đó, Hi Quang Khoát Du dường như cũng phát hiện Vân Tiên nhũ biến mất, một tiếng kêu chói tai từ trong cửa động truyền đến.
Rắc rắc rắc...
Từng vết nứt lấy cửa động kia làm trung tâm lập tức lan ra xung quanh giống như mạng nhện.
Thân thể Hi Quang Khoát Du vẫn như dòng như lập tức chảy ngược về lại hang động...
Vương Đằng chớp mắt đã xông ra khỏi hang động, đi ra bên ngoài.
Ầm ầm!
Ngay lúc này, một tiếng nổ ầm vang truyền ra, ngọn núi bên dưới lập tức nổ tung, vô số đá vụn bay thẳng lên bầu trời.
“Ôi đệt! Kịp phản ứng nhanh vậy à!” Vẻ mặt Vương Đằng khẽ động, không dám dây dưa, lập tức hóa thành một luồng ánh sáng, chạy trốn về nơi xa.
Chít!
Một tiếng kêu chói tai vang lên sau lưng hắn, Hi Quang Khoát Du từ trong ngọn núi nổ tung xông ra, vậy mà cũng hóa thành một luồng ánh sáng đuổi theo sát Vương Đằng.
“Cmn! Tốc độ thật nhanh!” Vương Đằng quay đầu nhìn lại, đồng tử lập tức co lại.
Hắn sử dụng kỹ năng ‘Độn Quang’, cả người hóa thành tia sáng, tốc độ không phải bình thường người có thể so sánh.
Nhưng hắn không nghĩ tới Hi Quang Khoát Du này thế mà cũng có thể hóa thành tia sáng, hơn nữa nó là tinh thú cấp Hoàng tuyệt đỉnh, tốc độ nhanh hơn hắn.
Vương Đằng không kịp nghĩ nhiều, vận dụng ‘đôi cánh Thbóng đao’, một đôi cánh ngưng tụ từ ánh sáng bỗng nhiên mở rộng sau lưng, làm cho tốc độ của hắn lập tức tăng vọt.
“Cmn! Cmn!”
“Vương Đằng nguy hiểm rồi!”
“Nhìn từ tốc độ này, con tinh thú đó tuyệt đối là cấp Hoàng tuyệt đỉnh.”
“Quá kinh khủng, rốt cuộc Vương Đằng trêu chọc tồn tại dạng gì, thực sự không muốn sống nữa à.”
“Tốc độ của tinh thú hệ Quang Minh thế mà là tồn tại gần như đứng đầu trong đông đảo tinh thú, có vài tinh thú có được kỹ năng loại tốc độ hệ Quang đặc biệt, thậm chí còn nhanh hơn hệ tinh thú Phong.”
“Nhưng các ngươi không phát hiện sao? Tốc độ của Vương Đằng thế mà có thể đối chọi với tinh thú tuyệt đỉnh.”
“Đệt, Vương Đằng cũng là hệ Quang Minh, hơn nữa còn nắm giữ chiến kỹ loại tốc độ hệ Quang Minh, khó trách dám trêu chọc con tinh thú cấp Hoàng tuyệt đỉnh này, lợi hại!”
“Đôi cánh Thbóng đao thật ngầu, đây là chiến kỹ gì? Có thể phổ cập khoa học đôi nét không?”
“Hình như là thiên phú nào đó... A, hình như có hơi tương tự với thiên phú của tộc Vũ Nhân, nhưng cánh của Vương Đằng là từ nguyên lực Quang Minh ngưng tụ mà thành, cũng không phải là cánh thật.”
“Thực lực võ đạo của Vương Đằng có vẻ khá mạnh, ngay cả tinh thú cấp Hoàng tuyệt đỉnh cũng không sợ.”
...
Người xem thi đấu bên ngoài thấy cảnh này, đều bị sợ ngây người, khó có thể tin trợn to mắt.
Tốc độ của một người một thú quả thực nhanh đến mức khó tin nổi, hóa thành hai luồng ánh sáng trên bầu trời, ngươi đuổi ta trốn.
Một bên không thể chạy thoát, một bên cũng không thể đuổi kịp, nghiễm nhiên lâm vào giằng co.
Chít!
Hi Quang Khoát Du không ngừng phát ra tiếng kêu, mang theo ý căm phẫn.
Cùng lúc đó, từng luồng ánh sáng trắng bỗng nhiên ngưng tụ ra xung quanh nó, bắn về phía Vương Đằng.
Những luồng ánh sáng màu trắng này giống như mũi tên, hơn nữa tốc độ nhanh đến cực hạn, lập tức đuổi kịp bóng dáng Vương Đằng.
Sắc mặt Vương Đằng hơi biến, không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp vận dụng ‘Không Thiểm’, không gian hơi chấn động.
Vụt vụt vụt...
Từng luồng ánh sáng màu trắng lập tức xuyên qua bóng dáng Vương Đằng.
Mọi người giật nảy mình, những bọn hắn rất nhanh phát hiện đó chỉ là một tàn ảnh, cũng không phải Vương Đằng chân chính.
Bóng dáng Vương Đằng bất ngờ xuất hiện ở ngoài vài trăm mét, lần nữa hóa thành một luồng ánh sáng chạy trốn.
“Đây là thủ đoạn không gian!!!”
Người đến hội giao lưu này xem thi đấu đều là tồn tại cấp Giới Chủ trở lên, lập tức phát hiện thủ đoạn Vương Đằng sử dụng, trên mặt từng người đều không khỏi lộ ra vẻ sửng sốt.
Một võ giả cấp Vũ Trụ, thế mà dùng ra thủ đoạn không gian, quả thực kinh người.
“Thực lực của tên nhóc này trở nên mạnh hơn rất nhiều!” Trên chỗ ngồi của đế quốc Đại Càn, sắc mặt mấy người Giới Chủ Nộ Viêm của gia tộc Pylax trở nên hơi khó coi.
Đối mặt với tinh thú cấp Hoàng tuyệt đỉnh hệ Quang Minh, bọn họ đều không dám tùy ý trêu chọc, kết quả Vương Đằng chẳng những trêu chọc, còn thuận lợi lấy được linh vật từ trong tay đối phương.
Loại thủ đoạn này khiến bọn họ đều cảm thấy kinh ngạc trong lòng.
Lúc này, tồn tại cấp Bất Hủ của gia tộc Pylax rốt cuộc từ từ mở mắt, nhìn về phía màn sáng trên không trung, ánh mắt lộ vẻ nghiêm túc.
Cực kỳ hiển nhiên, thiên phú và thực lực Vương Đằng thể hiện ra đã làm hắn không thể khinh thường.
Một bên khác, mấy người Tông sư Hoa Viễn không khỏi hung hăng lau mồ hôi thay Vương Đằng, tên này quá làm loạn, thế mà đi trêu chọc tồn tại kinh khủng bậc này.
Linh vật tuy tốt, nhưng nếu không thể chạy thoát khỏi truy sát từ tinh thú cấp Hoàng tuyệt đỉnh, vậy thật sự là mất nhiều hơn được.
“Nguy hiểm thật! Nguy hiểm thật!”
Trên bầu trời, Vương Đằng tăng tốc độ lên tới cực hạn, đồng thời thường xuyên cảnh giác động tĩnh phía sau, đợt công kích bay đến vừa nãy thực sự khiến hắn lòng còn sợ hãi, nếu không phải là hắn có được ‘Không Thiểm’ chiến kỹ di chuyển không gian bậc này, vừa rồi tuyệt đối không thể tránh được.
Thực lực của con Hi Quang Khoát Du này thật sự không thể khinh thường.
Chít!
Hi Quang Khoát Du thấy tiểu tặc trước mắt này thế mà có thể tránh thoát công kích của nó, không khỏi phát ra tiếng rít chói tai lần nữa, đã cực kỳ tức giận.
Vụt vụt vụt...
Từng luồng ánh sáng trắng lần nữa ngưng tụ mà ra, giống như mưa to gió lớn ùn ùn kéo đến vụt về phía Vương Đằng.
“Đệt mịa! Ác như vậy!” Vương Đằng không dám sơ suất, lần nữa dùng kỹ năng ‘Không Thiểm’, di chuyển qua một bên: “Tiếp tục như vậy không được, sớm muộn sẽ bị Hi Quang Khoát Du giết chết.”
Dù sao hắn chỉ là cấp Vũ Trụ, so sức chịu đựng với tinh thú cấp Hoàng tuyệt đỉnh, đó quả thực là hành động ngu ngốc nhất.