Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 3258 - Chương 3258. Thái Độ Của Liên Minh Phó Chức Nghiệp! Ba Vị Cấp Bất Hủ! (3)

Chương 3258. Thái độ của liên minh Phó Chức Nghiệp! Ba vị cấp Bất Hủ! (3)
Chương 3258. Thái độ của liên minh Phó Chức Nghiệp! Ba vị cấp Bất Hủ! (3)

“Ngươi có vẻ vui gớm nhở?” Sên Hi Quang đột nhiên nói.

“Cũng bình thường, rõ vậy hả?” Vương Đằng kinh ngạc nói.

“Ta rất mẫn cảm với cảm xúc của nhân loại các ngươi, lại ở gần ngươi như vậy, đương nhiên nhận ra rõ rồi.” Sên Hi Quang nói.

“Thần kỳ vậy.” Vương Đằng chợt nảy ra suy nghĩ, đột nhiên có chút hiểu biết mới đối với năng lực của sên Hi Quang, không khỏi hỏi: “Ngươi còn có năng lực này nữa à?”

Sên Hi Quang im lặng rồi nó: “Ta không nói cho ngươi.”

“...” Vương Đằng.

“Ha ha ha, Vương Đằng ngươi cũng có lúc bị thua.” Tiếng cười sằng sặc của Viên Cổn Cổn vang lên trong đầu Vương Đằng.

“Cút.” Vương Đằng tức giận nói.

“Ta vừa mới tra được một số ít thông tin của sên Hi Quang, ngươi không muốn biết hở?” Viên Cổn Cổn chế nhạo nói.

“Khụ khụ, mời nói.” Vương Đằng vội ho lên, khách sáo nói.

“Không nói cho ngươi đấy.” Viên Cổn Cổn đáp.

“...” Sắc mặt Vương Đằng biến thành màu đen, nói: “Viên Cổn Cổn, ngươi còn muốn thăng cấp không?”

“Khụ khụ, được rồi, đùa ngươi thôi mà, ta truyền tư liệu cho ngươi đó.” Viên Cổn Cổn ngại ngùng ho lên một tiếng, lần này không nói linh tinh nữa mà gửi tư liệu của sên Hi Quang cho Vương Đằng.

Vương Đằng khẽ hừ một tiếng, lập tức mở tư liệu ra xem, trong mắt không khỏi lộ vẻ kinh ngạc, nói với sên Hi Quang: “Năng lực của ngươi còn trợ giúp sự sinh trưởng của linh dược nữa à?”

“Sao ngươi biết?” Sên Hi Quang đột nhiên sững người.

“Ha ha, tùy tiện tra ra thì biết.” Vương Đằng thản nhiên trả lời.

Viên Cổn Cổn: →_→

Sên Hi Quang lập tức nghi ngờ hỏi: “Biết thì sao?”

“Chẳng sao cả, ta chỉ tò mò thôi, năng lực của ngươi không ít nhỉ.” Vương Đằng nói.

“Ta là cự thú Tinh Không mà, ngươi cho là mấy con tinh thú bình thường có thể sánh được ta hay sao?” Sên Hi Quang thản nhiên nói với vẻ kiêu ngạo.

“Cẩn thận bị bắt đi trồng linh dược.” Vương Đằng cố ý hù nó.

“Không ai có thể bắt được ta.” Sên Hi Quang tự tin nói.

“Tự tin quá cũng không tốt đâu.” Vương Đằng nói với vẻ sâu xa.

“Mà bắt được thì sao? Cự thú Tinh Không vĩnh viễn không thể bị khuất phục.” sên Hi Quang nói.

“Ồ hiểu rồi, kiêu ngạo ra phết đấy.” Vương Đằng nói.

“Hứ.” Sên Hi Quang khẽ hừ một tiếng.

“Vương Đằng, con sên Hi Quang này kiêu ngạo như vậy, cho nó biết thế là lễ độ đi.” Viên Cổn Cổn nói.

“Không vội, cứ lấy được chỗ cất dấu của nó đã, trận đấu quan trọng hơn.” Vương Đằng đảo mắt, nói: “Linh dược của ngươi đều cất ở đâu? Mau chỉ đường đi.”

“Khế ước linh hồn đâu?” Sên Hi Quang nói.

“Hừ, đúng là tiền chưa trao cháo chưa múc.” Vương Đằng có chút bất đắc dĩ, đành phải lấy một phần khế ước linh hồn trong nhẫn không gian ra, viết nội dung lên rồi để lại ấn ký linh hồn của mình.

Trên thân hình không lớn của sên Hi Quang kia lập tức lóe lên một luồng ánh sáng trắng, sau đó tách ra một đốm sáng trắng nho nhỏ đặt vào khế ước linh hồn kia, hóa thành một ấn ký linh hồn khác.

Ấn ký linh hồn này có chút kỳ lạ, trông đúng như một con sên Hi Quang tí xíu.

“Được rồi, giờ có thể chỉ được rồi nhé.” Vương Đằng kinh ngạc nhìn thoáng qua ấn ký linh hồn mà sên Hi Quang để lại, sau đó nói.

“Đi theo ta.” Sên Hi Quang không chần chừ, bay lên khỏi bả vai Vương Đằng và hóa thành một đốm sáng trắng, chuyển hướng, bay về phía đông bắc.

Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, lập tức sử dụng kỹ năng ‘Độn Quang’ đi theo.

Một người một sên hóa thành hai dải sáng một lớn một bé, bay vút đi trên không trung.

“Tốc độ của ngươi hình như... nhanh hơn?” Giọng nói của sên Hi Quang vang lên trong đầu Vương Đằng.

“Thật ra ban nãy ta chưa dốc toàn lực.” Vương Đằng nói.

“Không thể, tốc độ ngươi tránh né công kích của ta lúc đó hoàn toàn không cùng đẳng cấp.” Sên Hi Quang nói.

“Tin không tùy ngươi.” Vương Đằng thản nhiên nói.

Sên Hi Quang ăn ngay quả đắng, trong lòng không khỏi bực bội, mỗi lần nói chuyện với tên này, nó đều chịu thiệt, nhân loại này tồi tệ thật đó, quả nhiên không phải hạng tốt đẹp gì.

Vương Đằng và sên Hi Quang cãi nhau không ngớt mà vượt qua chặng đường tiếp theo đó, hai người cực kỳ ăn ý không nhắc lại chuyện lúc trước nữa, còn về Vân Tiên nhũ thì thuận lợi rơi vào tay Vương Đằng.

Sau khi bay chừng hơn nửa ngày, Vương Đằng mới tiến vào một dãy núi phía đông bắc theo sự chỉ dẫn của sên Hi Quang.

Nhiệt độ không khí nơi này bắt đầu trở nên lạnh hơn, nhất là sau khi tiến vào ngọn núi thì càng có chút lạnh lẽo.

“Ngươi cất giấu ở đây hết à?” Vương Đằng tò mò hỏi.

“Còn một đoạn đường nữa.” Sên Hi Quang nói.

Vương Đằng không truy hỏi, bọn họ bay thêm chừng mười phút nữa, phía trước đột nhiên vang lên động tĩnh.

“Có người!”

Người Vương Đằng khựng lại, kinh ngạc nói.

“Chúng ta vòng qua?” Sên Hi Quang nói: “Hay là giết luôn?”

“Ngươi không sợ liên minh Phó Chức Nghiệp đến khó dễ à?” Vương Đằng hết chỗ nói.

“Thế nên ta mới hỏi ngươi.” Sên Hi Quang nói.

“Thì ra là muốn ta đổ vỏ à.” Vương Đằng tức giận trừng mắt khinh khỉnh, không thèm để ý đến nó nữa phát tán niệm lực tinh thần ra, sau đó thăm dò thì vẻ mặt lập tức trở nên là lạ: “Lại còn là người quen.”

“Người quen?”

Sên Hi Quang kinh ngạc.

“Chúng ta qua xem sao.” Vương Đằng lò dò về phía trước, giấu mình trong bóng tối như biến mất hoàn toàn.

Sên Hi Quang có chút kinh ngạc hỏi: “Trước ngươi dùng phương pháp này để đánh lừa cảm giác của ta phải không?”

“Là một loại trong đó.” Vương Đằng thản nhiên đáp.

Sên Hi Quang im lặng, không hỏi han thêm nữa.

Vương Đằng nhanh chóng thấy được tình hình ở phía trước, một đám người đang giao chiến bên trong khu rừng, tình hình có chút thảm khốc.

Trong đó, một bên đông người, phía còn lại thì chỉ có một người.

Nhưng bên chiếm ưu thế không phải bên đông hơn kia, mà là bên chỉ có một người.

Người kia mặc áo choàng đen, thực lực vô cùng lợi hại, lăm lăm chiến kiếm trong tay, từng ánh kiếm xanh đen nở rộ trên thanh chiến kiếm, chặn đứng nhóm người đối diện...

Mà xung quanh đó đã ngã xuống mấy người, đều bị chém bay đầu, chết không kịp ngáp, ngay cả cơ hội bỏ cuộc cũng không có.

“Ác vậy?!” Đồng tử trong mắt Vương Đằng co lại, hình ảnh này khiến hắn hơi bàng hoàng.

Hết chương 3258.
Bình Luận (0)
Comment