Tuy hắn từng trải qua nhiều hoàn cảnh giết chóc, thậm chí khủng khiếp hơn thế này cũng không ít.
Được tính là kiến thức rộng rãi, không bị kinh hãi
Nhưng rõ ràng bây giờ chỉ là trong thi đấu hội giao lưu của liên minh Phó Chức Nghiệp mà thôi, thế mà lại xuất hiện cảnh tượng máu me này, thật khiến người ta bất ngờ.
Sau đó ánh mắt hắn lại nhìn về phía đám đông không ngừng rút lui, trong đám người kia, hắn thấy một bóng người quen thuộc.
Chính là... Nhạc Yên!
Đúng là nghiệt duyên.
Vương Đằng không khỏi có chút cạn lời, hắn đã cố ý tránh đối phương rồi mà không ngờ lại gặp ở đây.
Đừng có trùng hợp như thế chứ!
Trong lúc Vương Đằng đang không nhịn được phỉ nhổ trong lòng thì tâm trạng người của Nhạc gia bên ngoài có thể nói là căng thẳng tột độ.
Họ chứng kiến tình hình bên trong màn sáng với vẻ mặt ai nấy cũng khó coi.
Nhất là Nhạc Bàn, lúc này sắc mặt đã hoàn toàn trầm xuống, nắm tay không khỏi siết chặt.
Tất cả mọi người đều biết tên áo choàng đen kia là một kẻ sát nhân, bất cứ ai đụng độ hắn ta cũng bị giết chết, hơn nữa đều là chém bay đầu, thủ đoạn cực kỳ dã man.
Bởi vậy nên người của gia tộc hạch tâm đều cầu nguyện thiên tài của gia tộc mình không bao giờ gặp phải hắn.
Kết quả là không ngờ người của Nhạc gia vẫn đụng phải.
Quá xui xẻo!
Người của những gia tộc hạch tâm khác không khỏi đồng cảm nhìn về phía Nhạc Bàn, ở đó chẳng những tề tựu đầy đủ thiên tài của Nhạc gia mà còn có cả cô con gái rượu Nhạc Yên của hắn.
Quang trọng hơn cả, Nhạc Yên còn là thiên tài đứng đầu thế hệ này của Nhạc gia, nếu chết như thế thì quả là một tổn thất nặng nề nhất với Nhạc gia.
Cũng có không ít gia tộc hạch tâm âm thầm sung sướng khi người gặp họa.
Cách ghế của Nhạc gia không xa, gia chủ của gia tộc Ruskin, một trong những gia tộc hạch tâm Đan đạo đang nhếch môi cười lạnh.
Gia chủ Ruskin và Nhạc gia đã có xích mích từ trước, giờ thấy cảnh tượng này thì đương nhiên là thầm vui sướng rồi.
Người của Thế gia thấy cảnh tượng này cũng hả hê khi người gặp họa, họ không quên vụ giao dịch trong đại sảnh lần trước, không phải Nhạc gia khinh thường Thế gia bọn họ đấy sao, giờ xem họ xui chết.
“Nhạc Bàn, ngươi đừng quá lo lắng, dù sao Nhạc gia các ngươi cũng đông người, lại có mấy vị thiên tài độc đạo của Lam gia cũng ở đó, ta thấy thực lực của họ không tồi đâu.” Gia chủ Đan gia, Đan Quảng an ủi.
“Đúng thế đấy, Lam Ngọc kia thật khiến người ta kinh ngạc, không ngờ Lam gia lại sản sinh ra một thiên tài có thể sánh với Lam Thượng.” Gia chủ Lý gia, Lý Chính Thanh gật đầu nói.
Lời tuy là vậy nhưng kỳ thật họ cũng không đánh giá cao mấy vị thiên tài của Nhạc gia và Lam gia kia, nguyên nhân là vì đối thủ quá sức quỷ dị, mạnh đến thái quá, đã có rất nhiều thiên tài nghề phụ chết uổng trong tay hắn.
Thực lực độc đạo của Lam Ngọc kia quả là không tồi, nhưng đối diện với một cường giả võ đạo chân chính thì e là vẫn hơi quá sức.
Về phương diện này thì những người nghệ phù cũng bất lực lắm.
Bộ phận mà họ am hiểu chung quy vẫn là trên nghề phụ, bất kể thế nào thì thực lực võ đạo vẫn yếu hơn một chút.
Đương nhiên, hy vọng thì vẫn phải hy vọng.
Cho nên, lúc này họ đều khẩn trương nhìn vào khung cảnh bên trong màn sáng, chờ đợi kết quả cuối cùng.
Những thiên tài của Nhạc gia và Lam gia này, liệu có thoát chết hay không?
Nhạc Bàn nghe thấy lời an ủi của hai vị gia chủ thì chỉ lắc đầu, không nhiều lời, tình hình thế nào hắn hiểu rõ, thoát khỏi tên áo choàng đen kia, nói dễ hơn làm.
Lúc này, thậm chí hắn còn chỉ mong Nhạc Yên nhanh chóng bỏ quyền, nhưng hắn rất hiểu Nhạc Yên, không đến bước đường cùng, với sự kiêu ngạo của nàng, chắc chắn sẽ không bỏ quyền.
Bên kia, sắc mặt gia chủ Lam gia, Lam Tế cũng không dễ coi lắm, đáng nhẽ hắn phải cảm thấy vui vẻ khi thấy Lam gia xuất hiện một vị thiên tài có thể sánh ngang với Lam Thượng, thế nhưng trong tình huống này thì hắn không tài nào vui nổi.
“Chết tiệt!” Lam Tế nhìn tình hình bên trong màn sáng, cắn chặt răng, không khỏi mắng một câu.
Mà ngay cả đối với phía Nhạc gia, hắn cũng có phần oán giận, dù sao theo hắn thấy, nếu không hợp tác với Nhạc thì có sao Lam Ngọc của gia tộc họ lại rơi vào tình thế ngặt nghèo thế này.
Nói tóm lại, đều là phụ nữ mang đến tại họa.
Đối mặt với ánh mắt của Lam Tế, khóe miệng Nhạc Bàn không khỏi run rẩy, hắn cảm giác ánh mắt của vị gia chủ Lam gia mặt lạnh đang nhìn mình kia không được thân thiện cho lắm.
...
Đám người Vương Đằng đương nhiên không biết gì về tình hình bên ngoài kia.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh...
Bên trong cánh rừng, tiếng nổ không ngừng vang ra, dư chấn nguyên lực bùng nổ đốn gãy nhiều cây cổ thụ, mặt đất cũng bị phá thành từng cái hố to, bị cày ra nhiều vết kiếm chém.
Tên áo choàng đen hiển nhiên là một võ giả hệ Phong, bóng kiếm chém gia đều có màu xanh thẫm, ẩn chứa nguyên lực hệ Phong nồng hậu.
Vương Đằng đứng xa cũng có thể cảm nhận được.
Nhóm người Nhạc Yên vô cùng chật vật, thậm chí cả cơ hội bay lên không trung cũng không có, tất cả đã bị lĩnh vực của đối phương phong tỏa.
A!
Một tiếng hét thảm thiết vang lên.
Chỉ thấy một thiên tài nghề phụ lại chém đầu, máu phun ra từ cổ hắn, văng lên mười mét.
“Cao quá!” Vương Đằng ngửa đầu nhìn, không khỏi nói thầm một câu.
Máu của người thường có thể phun cao như thế sao?
Dù sao võ giả cũng có thể.
Đột nhiên, sắc mặt hắn trở nên kỳ lạ, bởi vì vị võ giả vừa bị giết kia cách Nhạc Yên rất gần, nên không ít máu cũng bắn lên mặt nàng, khiến nàng lập tức thừ người ra.
Có thể đi đến bước này, chắc chắn nàng cũng đã trải qua thời khắc sinh tử, nhưng nhìn thấy một người đồng môn bị chém đầu ở khoảng cách gần như vậy thì vẫn là lần đầu tiên, khó tránh khỏi có chút thất thần.
Nhưng trong hoàn cảnh hiện giờ, chỉ một chút thất thần ấy cũng đủ giết chết nàng.
“Cẩn thận!”