Một tiếng hô vang lên.
Nhạc Yên biến sắc, trơ mắt nhìn một mũi kiếm xanh thẫm ập xuống mặt mình.
May mắn là một thanh niên bên cạnh nàng đã kịp thời ra tay kéo nàng sang một bên, tránh thoát khỏi một chiêu trí mạng này.
“Cô nàng này, thời khắc sinh tồn thế này mà còn thất thần.” Vương Đằng thầm cạn lời.
Nhạc Bàn bên ngoài cũng toát mồ hôi hột, sau lưng đã bị mồ hôi ướt đẫm.
Nhạc Yên tỉnh táo lại, sắc mặt hơi tái lúc đầu thì giờ đã trắng bệch, nhưng suy cho cùng nàng cũng là thiên kiêu, tâm tính hơn người thường, giờ bình tĩnh lại, truyền âm cho một thanh niên cách đó xa xa: “Lam Ngọc huynh, có biện pháp nào đối phó với tên này không?”
“Ta cần ba mươi giây.” Thanh niên tên Lam Ngọc mang vẻ mặt lạnh lùng, vừa tránh né công kích của đối phương vừa truyền âm sang.
“Được, chúng ta tranh thủ ba ngươi giây cho ngươi.” Nhạc Yên cắn răng, truyền âm cho những người khác: “Phải giữ chân tên áo đen kia trong ba mươi giây, Lam Ngọc có biện pháp đối phó, mọi người đồng tâm hiệp lực, vẫn còn một cơ hội sống còn.”
Mọi người nghe vậy, biết không còn cách nào tốt hơn nên nghiêm nghị gật đầu.
“Người của Nhạc gia kết trận cùng ta.” Nhạc Yên khẽ quát một tiếng, trong tay chợt lấy ra một vòng tròn, rót nguyên lực vào đó.
Những người của Nhạc gia còn lại như biết được nàng muốn làm gì, vẻ mặt trở nên hân hoan, lập tức thay đổi vị trí.
Chỉ trong phút chốc, mọi người đã hình thành một trận thế kỳ lạ, mà lấy toàn bộ nhóm Nhạc Yên làm trung tâm.
“Đây là dùng người để bày trận à.” Vương Đằng có chút kinh ngạc.
Vốn dĩ hắn đã định rút lui nhưng không ngờ lại thấy cảnh tượng này, thế là đột nhiên có chút hứng thú.
Cái gọi là dùng người bày trận, kỳ thật là dùng người bày ra đường nét trận pháp, bố trí một trận pháp đơn giản hơn nhưng phát huy ra sức mạnh hơn hẳn bản thân.
Loại xếp trận này dễ dàng hơn bố trí một đại trận rất nhiều, hơn nữa lại nhanh vừa hữu dụng, không cần tiêu hoa nhiều thời gian.
Nhưng nhất định phải có một thứ làm then chốt, chính là vòng tròn trên tay Nhạc Yên lúc này.
Vật ấy được gọi là đĩa trận, là một đĩa tròn mà phù văn sư khắc trận pháp, bên trên có trận pháp thu nhỏ, dùng nó làm cơ sở, lấy một võ giả làm trung tâm, điều khiển nó là có thể đạt được mục đích dùng người bày trận.
Là một phù văn sư cấp Tông sư, đương nhiên Vương Đằng biết phương thức này, nhưng chưa từng trải qua.
Bởi vì tri thức ở phương diện tương đối huyền ảo và hiếm có, hơn nữa, cái gọi là đĩa trận căn bản là một phần của phù văn viễn cổ, có rất ít phù văn sư có thể tiếp xúc đến.
Cho dù mấy vị Tông sư phù văn của đế quốc Đại Càn, e cũng không có tri thức lưu trữ về phương diện này.
Mà Nhạc Yên có được đĩa trận này, có lẽ là vì dính dáng đến gia tộc hạch tâm phù văn.
Nhạc gia là một gia tộc hạch tâm về đan đạo, nhưng khó bảo đảm được họ sẽ không có quan hệ với một gia tộc hạch tâm về phù văn.
Những gia tộc trung tâm này, tuy mạnh ai nấy làm, nhưng cũng có quan hệ dày đặc.
Lúc này, Vương Đằng dừng lại, chuẩn bị chờ đợi xem có thể nhặt được bong bóng thuộc tính gì liên quan hay không.
Với hấn, nhặt thuộc tính mới là chuyện quan trọng, những cái khác dạt sang một bên.
Vù!
Khi người của Nhạc gia vào chỗ, Nhạc Yên lập tức khởi động đĩa trận trong tay, một tiếng vù vù vang lên.
Sau đó, lấy Nhạc Yên làm trung tâm, một trận pháp hình tròn chợt dâng lên, bao vây toàn bộ người của Nhạc gia bên trong.
Kể ra thì dài dòng nhưng thực tế chỉ trong một chớp mắt, chiến kiếm trong tay tên áo đen đã liên tục chém ra nhiều kiếm.
Ầm!
Một loạt mũi kiếm màu xanh bắn phá dữ dội về phía trận pháp mà mấy người Nhạc Yên đang ngưng tụ, bộc phát tiếng nổ vang rền.
Trận pháp vừa mới ngưng tụ ra lập tức chấn động kịch liệt, chung qua mấy người Nhạc Yên vẫn hơi vội vàng một chút.
Khi trận pháp kia dao động dữ dội, mấy người bày trận bất giác rút lui mấy bước, làm trận pháp suýt thì không duy trì nổi.
Sắc mặt Nhạc Yên nghiêm trọng, lúc này không dám chậm trễ, kích hoạt đĩa trận, từng cột lửa chợt bốc lên bên trong trận pháp, sau đó ngưng tụ thành một con mãng xà lửa khủng bố, trườn xung quanh trận pháp, tỏa ra dao động kinh người.
“Thú vị thật!” Mắt Vương Đằng lóe sáng, trên mặt lộ ra vẻ hứng thú.
Uy lực của trận pháp này chí ít có thể sánh với cường giả cấp Vực Chủ đỉnh phong.
Hơn nữa lại còn là cường giả cấp Vực Chủ đỉnh phong vô cùng hùng mạnh, mà không phải loại yếu nhược như đám Nhạc Yên, không có một thân tu vi võ đạo thực tế không thể phát huy được một hai phần trong đó.
Theo hắn thấy, đó đích thực là máy chiến đấu trong bầy gà.
“Đi!”
Khi mãng xà lửa ngưng tụ ra, miệng Nhạc Yên vang lên tiếng quát khẽ, sau đó chỉ tay về phía trước.
Uỳnh!
Con mãng xà lửa như một sinh vật sống, phát ra tiếng rít xì xì, sau đó xồ mạnh ra, tấn công về phía tên áo choàng đen đối diện.
Trận pháp này được ngưng tụ từ nguyên lực của những thiên tài nghề phụ của Nhạc gia nên uy lực không hề tầm thường.
Nhưng mà...
“A!” Tên mặc áo choàng đen chỉ cười khẩy khinh bỉ, khàn giọng nói: “Châu chấu đá xe!”
Ầm!
Ngay sau đó, một ánh sáng xanh lóng lánh ngưng tự trên thanh kiếm của hắn, hóa thành một mũi kiếm cực kỳ đáng sợ, mạnh mẽ chém ra.
Uỳnh uỳnh!
Chỉ trong phút chốc mà kiếm này và con mãng xà lửa đã giao tranh với nhau, phát ra tiếng nổ nguyên lực kinh khủng, nguyên lực hệ Phong và hệ Hỏa càn quét ra bốn phương tám hướng, nơi chúng đi qua, cây cối hoặc bị xé nhỏ hoặc bốc cháy, nhoắng cái hóa thành tro tàn.
Ánh mắt Nhạc Yên nhìn chằm chằm vào phía trước, nhưng lúc này, con mãng xà lửa chợt biến mất, bị bóng kiếm màu xanh mạnh mẽ tiêu diệt.
Cảnh tượng ấy làm sắc mặt nàng thay đổi, ánh mắt hoảng sợ cùng cực, nàng thật sự không ngờ tên áo choàng đen lại mạnh đến thế, dù nàng đã sử dụng lực đĩa trận mà cũng không thể ngăn cản được một chiêu của đối phương.
“Mau lùi lại!”