Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 3261 - Chương 3261. Người Quen! Tên Áo Đen Này Có Chút Quái Dị! (3)

Chương 3261. Người quen! Tên áo đen này có chút quái dị! (3)
Chương 3261. Người quen! Tên áo đen này có chút quái dị! (3)

Lúc này, Nhạc Yên không đếm xỉa đến chuyện khác mà vội vàng quát lên với mọi người.

Mọi người hãy còn đang ngây người, không kịp tránh né, chỉ trơ mắt nhìn mũi kiếm kia đang lao vụt đến.

Sắc mặt Nhạc Yên khó coi, biết đã không còn kịp nữa, nàng cắn răng, ép buộc thôi thúc đĩa trận trong tay.

Ong ong ong...

Khi nguyên lực được rót vào, trận pháp bao phủ lấy mọi người càng tỏa ánh sáng.

Uỳnh!

Bóng kiếm kia lao tới, đập mạnh lên trận pháp.

Rắc rắc!

Nhưng chỉ trong chớp mắt, trận pháp đã bị mũi kiếm phá hỏng, người trong trận pháp đều phun ra búng máu, bay ngược ra ngoài.

“Phụt!” Sắc mặt Nhạc Yên lập tức trắng bệch như tờ, cả người lùi lại mấy bước, đĩa trận trong tay không chống đỡ nổi nữa, vỡ thành từng mảnh nhỏ, hóa thành tám mảnh, không thể vỡ hơn.

Nhưng lúc này nàng đâu còn quan tâm được nhiều nữa, lập tức hô to về phía Lam Ngọc, quát lên: “Lam Ngọc huynh!”

Ánh mắt thanh niên lạnh lùng kia lóe lên, không chút chần chừ, lập tức ném một quả cầu màu xanh xám trong tay về phía tên áo choàng đen.

Quả cầu xanh xám lập tức hóa thành một vệt sáng, tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã bay đến trước mặt tên áo đen.

“Hừ!” Tên áo đen khẽ hừ một tiếng, chiến kiếm trong tay tùy ý xẹt qua.

Xẹt!

Quả cầu xanh xám bị chém thành hai nửa, nhưng tình huống người ta không lường được đã xảy ra.

“Bùm” một tiếng, quả cầu xanh xám nổ bùm, hóa thành màn sương xanh xám dày đặc, trong khoảnh khắc dư chấn tỏa ra của nguyên lực, nó bao phủ toàn bộ mọi người trong phạm vi trăm mét.

Nhạc Yên lập tức sửng sốt, nàng nhìn thấy Lam Ngọc dứt khoát rút lui, nhoắng cái đã biến mất bên trong cánh rừng.

“Chạy... chạy ư?!”

Trong chớp mắt, một nỗi tuyệt vọng ùa lên trong đầu nàng.

Thậm chí nàng không muốn chấp nhận sự thật này, nhưng ngoái đầu lại, Nhạc Bình cách đó không xa cũng mang vẻ mặt tuyệt vọng.

Vì thế nàng không thể không chấp nhận sự thật rằng đối phương đã bỏ lại bọn họ để trốn chạy.

Một nụ cười chua cay xuất hiện trên khuôn mặt này.

“Phụt!” Vương Đằng suýt thì cười thành tiếng, cô nàng này ngu ngốc thật, ai lại tin tưởng người ta như vậy, không biết làm sao mà sống đến ngày hôm nay được vậy.

Theo những tiếp xúc lúc trước thì nàng cũng không phải người không có đầu óc, không ngờ hôm nay có thêm nhận thức mới.

“Ngươi không cứu nàng sao?” Giọng sên Hi Quang chợt vang lên.

“Sao ta phải cứu nàng?” Vương Đằng hỏi ngược lại.

“Không phải nàng là người quen của ngươi hay sao?” Sên Hi Quang sửng sốt hỏi.

“Quen thì quen chứ đâu phải bạn bè trong sinh tử, mà tên áo đen kia rắc rối lắm, ta không muốn rước phiền toái cho mình.” Vương Đằng thản nhiên nói: “Vả lại nàng còn lựa chọn cuối cùng là bỏ quyền mà! Nên thế nào lại đến phiên ta chứ?”

“Ồ, vậy hả? Đúng là nhân loại vô tình.” Sên Hi Quang im lặng một chút rồi xúc động nói.

“...” Vương Đằng.

Nè nè, ngươi kiếm đâu cảm xúc đó vậy?

Hắn chỉ không muốn rước phiền toái thôi, sao lại thành vô tình?

Vương Đằng không phục chút nào.

Lớp sương mù xanh xám duy trì trong chốc lát rồi từ từ tiêu tan, để lộ ra tình hình trong đó.

Tên áo đen vẫn đứng tại chỗ, khuôn mặt bị mũ trùm che khuất, không thấy rõ vẻ mặt hắn.

Trước mặt hắn không xa, người của Nhạc gia ngã quá nửa, đều hôn mê bất tỉnh, khuôn mặt mang màu xám ngắt, rõ ràng là bị trúng độc.

Nhạc Yên khoanh chân ngồi trên mặt đất, trên khuôn mặt xinh đẹp cũng mang một màu xám ngắt, nhưng nàng chưa hôn mê mà nhanh tay lấy ra một viên đan dược để ăn, những sợi xám ngắt kia tạm thời được chặn lại.

Ánh mắt nàng nhanh chóng nhìn chằm chằm tên áo đen phía trước mặt, chỉ cần tên này cũng trúng độc thì bọn họ còn có một tia hy vọng.

Nhưng sự thật lại vô tình giáng cho nàng một đòn nặng nề.

Tên áo choàng đen kia dường như không trúng độc, hắn chậm rãi đi về phía đám người Nhạc Yên, chiến kiếm trong tay từ tốn nâng lên, như một tên đồ tề đi về phía con mồi trên thớt.

Trên khuôn mặt Nhạc Yên lại xuất hiện vẻ tuyệt vọng lần nữa.

Bên ngoài, Nhạc Bàn nắm chặt tay, không nhịn được trừng trừng nhìn về phía Lam Tế, gia chủ Lam gia cách đó xa xa.

“Nhìn ta làm gì? Trong tình huống đó, Lam Ngọc tự bảo vệ chính mình đâu có vấn đề gì?” Lam Ngọc thản nhiên nói.

Sắc mặt các vị gia chủ của mấy gia tộc trung tâm quanh đó đều mang vẻ kỳ lạ, không khỏi cảm thông nhìn về phía Nhạc Bàn.

Nhạc Bàn hít sâu một hơi, chung quy không nói gì thêm, ánh mắt trở về màn sáng, nhìn Nhạc Yên trong đó: “Mau bỏ quyền đi, Yên Nhi, mau bỏ quyền đi!”

Hành tinh Dược Viên, Nhạc Yên nhìn người Nhạc gia ngã xung quanh mình, nét tuyệt vọng trên mặt ngày càng đậm sâu.

Nàng có thể lấy lệnh bài ra, lựa chọn bỏ quyền.

Nhưng, nàng là người dẫn người trong gia tộc đến đường cùng này, nàng có tư cách gì bỏ trốn.

“Cô nàng này không chọn bỏ quyền à?” Vương Đằng có chút không nói lên lời.

Tên áo choàng đen chậm rãi giơ chiến kiếm lên không trung, dường như hắn rất thích thấy con mồi lộ ra vẻ giãy giụa.

Trên chiến kiếm ngưng tụ ra một bóng kiếm màu xanh, mũi kiếm lóe lên, lập tức hạ xuống.

Uỳnh!

Nhưng bóng kiếm kia không bay về phía Nhạc Yên đối diện mà vòng ngược lại, chém về một nơi nào đó phía sau.

“Ấy?!” Sắc mặt Vương Đằng khẽ biến, lập tức lắc mình tránh né, xuất hiện bên ngoài cách đó mấy trăm mét.

Ầm!

Cây đại thụ mà hắn vừa trốn lập tức bị chém thành hai nửa, răng rắc rồi từ từ đổ ầm xuống.

“Bị phát hiện!” Trên mặt Vương Đằng lộ ra vẻ bất ngờ.

Cớ làm sao mà hắn có thể bị phát hiện?

“Phương thức ẩn náu của ngươi rất cao siêu, sao có thể bị phát hiện?” Sên Hi Quang cũng kinh ngạc nói.

“Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai.” Vương Đằng nổi cáu nói.

Bên kia, Nhạc Yên vốn đang chờ chết, trong khoảnh khắc chiến kiếm của tên áo đen hạ xuống, thậm chí nàng còn nhắm nghiền mắt, lặng lẳng cảm nhận nỗi tuyệt vọng sâu trong nội tâm.

Sau đó, tiếng ầm ầm vang lên, nỗi đau đớn trong dự đoán vẫn chưa xuất hiện, ngược lại giống như không xảy ra chuyện gì cả, làm nàng không khỏi mở mất ra.

Kết quả là nàng thấy được một người mà nàng không thể ngờ tới.

Vương Đằng!!!

Hết chương 3261.
Bình Luận (0)
Comment