Xa xa, một bóng người từ từ đi ra từ trong rừng cây, ung dung như đi trong sân vắng, dường như không hề để ý nguy hiểm ở nơi này.
“Ta không hoa mắt đấy chứ?” Nhạc Yên trợn tròn mắt, trong lòng không khỏi thầm nghĩ.
“Vương Đằng!!!”
Bên ngoài, đồng thời cũng ồ lên.
“Đậu má, sao hắn có thể xuất hiện ở đó?”
“Không đúng, tại sao vừa nãy không phát sóng nhỉ?”
“Ta hiểu rồi, chắc chắn là vì màn sáng chồng nhau, vì màn sáng của Vương Đằng và Nhạc Yên đều ở cùng một khu vực nên chỉ chiếu một hình ảnh, là do chúng ta không phát hiện ra sự hiện hữu của hắn.”
“Vãi lều, còn thế được nữa!”
...
Trên mặt Nhạc Bàn cũng không khỏi lộ ra sự ngạc nhiên và kinh ngạc, lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi trong lòng.
Vương Đằng này chính là người có được hợp đồng thiên tài cấp Chân Thần của công ty vũ trụ hư cấu, thực lực võ đạo chắc chắn cao siêu hơn bình thường.
Có hắn thì Nhạc Yên còn một tia hy vọng.
Tại hành tinh Dược Viên, Vương Đằng nhìn tên áo choàng đen, không nhịn được cất tiếng hỏi: “Làm sao ngươi phát hiện được ta?”
Tên áo choàng đen không trả lời mà xoay người quay mặt nhìn về phía Vương Đằng, chiến kiếm trong tay bộc phát bóng kiếm chói lóa, có vẻ như Vương Đằng đã khiến hắn cảm thấy nỗi đe dọa.
“Vương Đằng, hình như hắn vừa liếc nhìn ta.” Sên Hi Quang đột nhiên nói.
“Liếc nhìn ngươi? Thú vị đây... từ từ!” Vương Đằng chợt sửng sốt, lập tức như nghĩ ra gì đó, ánh mắt hơi nheo lại, mở ‘đôi mắt Chân Thị’ ra để quan sát tên áo choàng đen trước mặt.
Nhưng cảnh tượng khiến hắn kinh ngạc xuất hiện, dường như chiếc áo choàng đen có công dụng ngăn cản tra xét, làm hắn không thể nhìn thấu được.
Một chiếc áo choàng đen có thể ngăn cản được ‘đôi mắt Chân Thị’ của hắn, đây là lần đầu tiên.
“Chiếc áo đen kia lạ thật!” Vương Đằng lẩm bẩm.
Tên áo đen không nhiều lời, chiến kiếm trong tay chợt chém ra, một kiếm chém về phía Vương Đằng.
Uỳnh!
Kiếng quang xanh nhanh như chớp, bắn về phía Vương Đằng.
“Cần gì phải căng thẳng như thế chứ.” Thân hình Vương Đằng lóe lên, lần thứ hai tránh né được một kiếm, cười hì hì nói: “Ta chỉ đi ngang qua thôi, không thấy gì cả, nếu không... các ngươi cứ tiếp tục đi? Ta không quấy rầy đâu.”
Nhạc Yên: “...”
Tia hy vọng vừa mới nhen lên giống như bị tát cho một chậu nước lạnh, nàng lập tức nghiến chặt răng.
Tên... khốn! Tên khốn nạn!
Giờ phút này Nhạc Yên căm hận Vương Đằng cùng cực.
Rõ ràng có năng lực cứu nàng lại cố tình làm ra vẻ sợ hãi, thế mà là đàn ông cái nỗi gì.
Còn bảo tên áo đen tiếp tục đi, tiếp tục cái gì, tiếp tục chém đầu nàng à?
Một cái đầu xinh đẹp như thế bị chém rụng mà không tiếc à?
Chó thật!
Lúc này, nàng đã thầm mắng chửi Vương Đằng như điên, hận không thể xông ra cãi nhau với hắn một phen, tiếc là nàng không thể đứng dậy.
“...”
Người bên ngoài cũng không nói gì, tên Vương Đằng này tới làm gì?
Dầu gì Nhạc Yên cũng là thiên kiêu mỹ nhân của Nhạc gia, tiếng tăm lừng lẫy, thế mà hắn cũng bỏ được không cứu.
Nhỡ đâu được cái anh hùng cứu mỹ nhân, người ta phương tâm ám hứa thì sao.
Đến lúc đó trở thành rể hiền của Nhạc gia, chẳng phải là cưới được vợ đẹp giàu xinh, bước lên đỉnh cao cuộc đời hay sao.
Đây quả là chuyện mà người khác có ước cũng không được...
Nếu như đổi thành người khác, chắc chắn họ sẽ không nghĩ như vậy, dù sao tên áo đen kia độc ác như vậy, anh hùng muốn cứu mỹ nhân cũng phải có thực lực cái đã, không có thực lực thì chỉ có chịu chết.
Nhưng Vương Đằng thì khác.
Thực lực của hắn đến đâu, trong trận chiến với sên Hi Quang lúc trước tuy kết thúc bằng kiểu đầu voi đuôi chuột.
Nhưng nếu là người bình thường thì có khi đã ngỏm rồi, nào còn nhảy nhót được như Vương Đằng thế kia.
Điều đó cho thấy hắn có được thực lực mà những chuyên gia nghề phụ khác không có được.
Hơn nữa, theo biểu hiện mấy ngày nay của hắn, nếu còn không nhận ra được thực lực của hắn thì đúng là có mắt như mù.
Họ đều cảm thấy Vương Đằng có thực lực đủ để đối phó với tên áo đen kia, có chăng là hắn có muốn ra tay hay không thôi.
Người nghĩ như vậy cũng bao gồm cả Nhạc Bàn nữa.
Sắc mặt của hắn lúc này đúng là đen như đít nồi, cái thằng oắt ngu ngốc kia, chẳng lẽ con gái hắn không lót mắt đến thế ư, trước đó không nhận lời hợp tác thì thôi, dù sao theo mấy ngày quan sát, hắn cũng biết nếu Vương Đằng đồng ý hợp tác thì đúng là Nhạc Yên được lợi, nhưng giờ đang trong tình thế hiểm nghèo, ra tay giúp đỡ một chút thôi, chẳng lẽ Nhạc gia để hắn giúp đỡ không công à?
Nhạc Bàn càng nghĩ càng tức mà không phát tiết đi đâu được, chỉ muốn nhảy bổ vào mà mắng cho Vương Đằng một trận.
Trên hành tinh Dược Viên, tên áo đen không thèm đếm xỉa đến lời Vương Đằng nói, hắn vẫn tự phát công kích của bản thân, như muốn giết Vương Đằng cho bằng được.
“Cái tên nhà ngươi chả nói lý lẽ gì cả, ta đều nói muốn đi rồi mà ngươi cứ nhất quyết phải giết ta.” Vương Đằng bất đắc dĩ nói: “Đây không phải là tự rước rắc rối cho mình đấy sao?”
Hắn vừa nói vừa lụm hết đống bong bóng thuộc tính mà đám người Nhạc Yên vừa đánh rơi.
‘Nguyên lực tinh thần hệ Hỏa x8700’
‘Nguyên lực tinh thần hệ Hỏa x7500’
‘Nguyên lực tinh thần hệ Hỏa x7200’
‘Đĩa trận Đại Viêm Nguyên Mãng x 3000’
‘Nguyên lực tinh thần hệ Độc x5500’
‘Lam Thu cổ độc x1800’
‘Nguyên lực tinh thần hệ Phong x12000’
...
Sự chú ý của Vương Đằng lập tức bị một cái bong bóng thuộc tính trong đó thu hút.
Đĩa trận Đại Viêm Nguyên Mãng!
Một đoạn cảm ngộ chợt hiện lên trong tâm trí Vương Đằng, hóa thành từng chuỗi phù văn viễn cổ vô cùng huyền ảo, những phù văn viễn cổ này đan xen quấn quýt vào nhau, cuối cùng hội tụ cùng một chỗ, hóa thành một trận pháp hình tròn cực lớn.
“Đĩa trận Đại Viêm Nguyên Mãng! Đây chính là cấu trúc của đĩa trận mà Nhạc Yên dùng kia!” Trong lòng Vương Đằng mừng rơn.
Lý do hắn nán lại chính là để xem có thể nhặt được bong bóng thuộc tính của đĩa trận rơi ra không, cuối cùng bị tên áo đen phát hiện ra, may mà kết quả không làm hắn thất vọng, bằng không đúng là công toi.