Trên mặt đất lập tức xuất hiện một cái lỗ to tướng, hất tung bụi đất lên không.
Vương Đằng xuất hiện cách đó trăm mét, liếc nhìn cái hố kia, nụ cười dần biến mất trên khuôn mặt, thản nhiên nói: “Xem ra ngươi không muốn cho ta rời khỏi đây rồi.”
“Một khi đã vậy, ta đây bèn ở lại chơi đùa với ngươi một chút vậy.”
Uỳnh!
Vừa dứt lời, Vương Đằng đã hóa thành một tàn ảnh, xông thẳng về phía tên áo đen.
Cổ Thần thân, mở!
Chân Long Chiến thể, mở!
Tinh Thần Thánh thể, mở!
Ngũ Hành Thần Tàng, mở!
Trong quá trình hắn vọt lên phía trước, từng thể chất được mở ra, từng luồng khí thế mạnh mẽ lần lượt bùng nổ trên cơ thể Vương Đằng.
Chỉ trong nháy mắt, Vương Đằng như đã thay đổi thành một người khác, từ một chú cừu non hóa thành một con cự long cuồng bạo.
Thậm chí, hắn còn chẳng thèm rút vũ khí ra, mà chỉ vung quyền về phía đối phương, nắm đấm vừa giáng xuống, kính phong bùng lên, nổ cả không khí!
Bùm!
Một tiếng trầm đục vang lên, trên tay Vương Đằng ngưng tụ ra quyền ấn, hung hăng nện về phía tên áo đen.
Tên áo đen không rõ cảm xúc, nhưng lần đầu tiên lùi về phía sau, chiến kiếm trong tay vung ngang hòng đẩy lùi Vương Đằng.
Nhưng...
Uỳnh!
Một tiếng nổ vang lên, quyền ấn của Vương Đằng lập tức nã lên bóng kiếm kia, khiến nó bị phá vỡ, sau đó không chút suy giảm mà giáng lên chiến kiếm của đối phương.
Koong!
Tiếng kim loại run lên, thanh chiến kiếm ấy tuy chưa vỡ nhưng chấn động kịch liệt, tên áo đen bay ngược ra ngoài dưới tác động của một lực cực lớn.
“Trời!!” Nhạc Yên thấy cảnh tượng ấy thì kinh ngạc đến mức há hốc mỏ, cũng không còn căm giận Vương Đằng nữa, trong nội tâm chỉ còn sự rung động dày đặc.
Gã áo đen kia mạnh đến nhường nào, bọn họ đều đã được nhận thức, dù sao cũng suýt chết trong tay đối phương cơ mà, nhưng giờ Vương Đằng chỉ dùng một quyền đã đánh bay đối phương ra ngoài, thật sự làm nàng cảm thấy khó tin.
Đừng nói là nàng mà kể cả người bên ngoài cũng trợn tròn mắt lên nhìn, cứ như trông thấy quỷ.
Không ít người nhìn ra thực lực của Vương Đằng quả là không tồi, nhưng họ thật sự không ngờ hắn có thể dùng một quyền để đánh bay tên áo đen.
“Không hổ là người có được hợp đồng thiên tài cấp Chân Thần của công ty vũ trụ hư cấu!” Trên đài, ngay cả ba nguyên lão Đan Trần cũng không nhịn được thở phào ra một hơi.
Nhìn thấy tên áo đen đại khai sát giới ở hành tinh Dược Viên khiến bọn họ cực kỳ lo lắng, cho phép tranh đấu chém giết nhau ở trong hành tinh Dược Viên là để kiểm tra các phương diện năng lực của những thiên tài nghề phụ này, chứ không phải đơn thuần vì giết chóc, càng không phải để những thiên tài này ngã xuống.
Bây giờ, chứng kiến nhiều thiên tài nghề phụ tử vong như vậy, cho dù là mấy người nguyên lão Đan Trần cũng cảm thấy cực kỳ đau lòng.
May mà trong những thiên tài nghề phụ kia còn có một tồn tại ngoại lai như Vương Đằng.
Hành tinh Dược Viên.
Bịch!
Tên áo đen bay ngược vài trăm mét mới khó khăn dừng lại, rơi phịch xuống đất.
Chiếc áo choàng đen trên người hắn vẫn không xây xước chút nào, không nhìn ra có bị thương hay không.
Vương Đằng đứng xa, sắc mặt cực kỳ bình thản, chậm rãi thu hồi nắm tay, không hề để ý việc một quyền kia không gây tổn thương nào cho đối phương, thản nhiên nói: “Không biết liệu ngươi có thể đón được quyền thứ hai của ta không.”
“...” Nhạc Yên.
Cái tên thích làm màu này.
“Thực lực của ngươi, rất khá!” Tên áo đen truyền ra một giọng nói khàn khàn, làm người ta kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên hắn biểu hiện sự tán thưởng đối với thực lực của người khác, trước đó dù đối mặt với những chuyên gia nghề phụ thì giọng điệu của hắn cũng đầy khinh thường.
“Nhưng, vẫn phải chết!”
Uỳnh!
Tiếng nói vừa truyền ra, gã áo đen đã vùng lên, hóa thành một bóng đen lao thẳng về phía Vương Đằng, ánh sáng nguyên lực màu xanh nở rộ trên cơ thể hắn, hệt như ngưng tụ thành một lưỡi kiếm cuồng phong khổng lồ, cày trên mặt đất và chém về phía Vương Đằng.
Chiếc áo choàng đen vang lên phần phật bên trong cuồng phong, như biến thành một chiếc lưới đen cực lớn phủ tới.
Sắc mặt Nhạc Yên căng lại, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra sự hoảng sợ.
Giờ phút này, gã áo đen bộc lộ ra thực lực mạnh hơn gấp bội những lần trước.
Chính lúc này, trong nội tâm nàng sinh ra một cảm giác thất bại, chẳng lẽ tất cả bọn họ còn không ép được đối phương thi triển một nửa thực lực được hay sao?
Điều này không khỏi quá đả kích.
“A!” Vương Đằng phát ra tiếng cười khẽ, vẫn không rút vũ khí ra, hai đấm ngưng tụ thành quyền ấn, ngang nhiên đón lấy.
Ngũ Hành quyền!
Một quyền ấn ngũ sắc cực lớn ầm ầm giã vào ánh sáng xanh kia, giao tranh trực diện với gã áo đen.
Ầm!
Tiếng nổ bùng lên sau đó, nguyên lực ùa ra hai phía.
Trong ánh mắt hoảng hốt của mọi người, từng quyền từng quyền được Vương Đằng tung ra, quả là giống y hệt một con bạo long hình người chân chính, giã thùm thụp lên người gã áo đen kia.
Tên áo đen không ngừng lùi lại, chiến kiếm trên tay không ngừng chém ra, tiếc rằng đều bị Vương Đằng chặn lại, ánh kiếm bên trên nó không ngừng tan vỡ, gần như không thể gây mảy may thương tích nào cho Vương Đằng, khiến hắn cực kỳ khó chịu.
“Phặc phặc! Mạnh vãi!”
“Tên Vương Đằng này là thiên tài nghề phụ thật không đấy? Càng ngày càng chẳng giống gì cả.”
“Cứ cảm thấy trà trộn vào thứ kỳ quái nào đó.”
...
Người bên ngoài nhìn vào tình hình bên trong màn sáng mà đều cảm thấy cực kỳ khó tin, hai mắt trợn trừng trừng.
Một thiên tài nghề phụ lại có được thực lực mà võ giả thông thường không thể có được, điều này tạo thành cú sốc không nhỏ đối với mọi người.
Nhưng cũng có một số ít người đã biết trường hợp của Vương Đằng từ trước, ví như người của đế quốc Đại Càn.
Nhóm tông sư Hoa Viễn nhận được ánh mắt kỳ lạ từ xung quanh thì không khỏi lau mồ hôi lạnh trên trán, cảm thấy có chút xấu hổ.
Họ cũng không biết nên cười hay nên khóc nữa.
Dù sao cách thức ra tay của Vương Đằng này cũng hơi bạo lực một chút, hoàn toàn không phù hợp với chuyên gia nghề phụ.