Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 3267 - Chương 3267. Đĩa Trận Đại Viêm Nguyên Mãng! Cổ Độc! Hắc Ám Ăn Mòn! (5)

Chương 3267. Đĩa trận Đại Viêm Nguyên Mãng! Cổ độc! Hắc Ám ăn mòn! (5)
Chương 3267. Đĩa trận Đại Viêm Nguyên Mãng! Cổ độc! Hắc Ám ăn mòn! (5)

“Cuối cùng cũng lòi đuôi cáo rồi nhé.”

Trên bầu trời, Vương Đằng nhìn cột sáng xanh thẫm phía trước, lòng lẩm bẩm.

“Ta cảm thấy một luồng hơi thở cực kỳ đáng ghét.” Sên Hi Quang đột nhiên lên tiếng.

“Hẳn là vì tên kia đã bị nguyên lực Hắc Ám xâm nhiễm.” Vương Đằng nói.

“Nguyên lực Hắc Ám, bảo sao!” Sên Hi Quang nói: “Hình như ngươi chả bất ngờ tẹo nào.”

“Ban nãy ngươi bảo rằng hắn liếc mắt nhìn ngươi là ta đã đoán được rồi.” Vương Đằng thản nhiên nói: “Hẳn là vì hắn cảm nhận được hơi thở Quang Minh phát ra từ trên người ngươi, bằng không ta đã không bị phát hiện.”

“Thì ra là vậy.” Sên Hi Quang ngạc nhiên nói.

“Chứ với bản lĩnh của ta thì làm sao mà bị phát hiện được.” Vương Đằng nghiêng đầu liếc nhìn nó, tự tin nói.

“...” Sên Hi Quang câm nín, cứ cảm giác nó bị ghét bỏ.

“Vương Đằng!” Lúc này, tiếng nói của Nhạc Yên chợt vang lên bên tai Vương Đằng.

Vương Đằng cúi đầu nhìn, chỉ thấy Nhạc Yên đang bay từ dưới lên, tuy sắc mặt hãy còn đôi chút màu xám tro nhưng hiển nhiên đã khôi phục không ít, chí ít có thể bay được.

“Ngươi lên đây làm gì?” Vương Đằng hỏi.

“Ta đến giúp ngươi.” Nhạc Yên đáp.

“Ngươi?” Vương Đằng lấy làm lạ nhìn nàng.

“Ánh mắt đó là sao hả?” Nhạc Yên thẹn quá hóa giận nói.

“Sao sao cái gì, hay là ngươi bay xuống đi, ngay cả lúc hắn chưa bùng nổ mà ngươi còn đánh không lại nữa là bây giờ hắn bộc phát nguyên lực Hắc Ám.” Vương Đằng hết chỗ nói.

Cô nàng này, chẳng lẽ không tự biết sức mình đến đâu à?

Còn muốn giúp cái gì, không vướng tay chân đã làm tốt lắm rồi.

“...” Sắc mặt Nhạc Yên biến thành màu đen, rồi lại nhận ra mình không thể cãi lại được, cảm giác bị coi thường này làm cả người này khó chịu chết được, muốn tìm cái hố nào mà chui quách cho xong.

“Khụ khụ, ngươi đừng nghĩ linh tinh, kỳ thật một mình ta có thể thu phục hắn, không phiền đến ngươi phải ra tay.” Vương Đằng thấy vẻ mặt nàng khang khác thì vội vàng ho khan rồi chữa lại.

Nhạc Yên chằm chằm nhìn hắn cho đến khi thấy hắn chột dạ rời mắt đi thì vẻ mặt mới dịu đi đôi chút, nàng không nói thêm gì nữa mà lùi ra phía sau.

Dù tên này đáng ghét thật đấy nhưng hắn nói không sai, nàng ở đây e cũng chỉ cản trợ, khi thấy loài Hắc Ám xuất hiện, nàng cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ muốn góp một phần sức lực mà thôi, nhưng giờ ngẫm lại thì thôi, kẻo lại bị ghét.

Vương Đằng thấy cuối cùng nàng không gây chuyện nữa thì trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn về phía cột sáng xanh thẫm phía trước.

Vừa rồi, tên áo đen kia đang từ từ bay lên bên trong cột sáng, chiếc áo choàng đen trên người hắn không biết đã biến mất từ bao giờ, để lộ ra cơ thể phình lên bên dưới cùng với những đường nét hoa văn quái dị màu đen trên làn da kia, chỉ liếc nhìn một cái thôi đã đủ khiến người ta cảm thấy ý tà ác trong đó.

Cấp Vực Chủ!

Cũng chính là tồn tại cấp Ma Hoàng trung vị!

Ánh mắt Vương Đằng hơi lóe lên, mở miệng nói: “Ngươi hẳn là nhân loại, tại sao lại biến mình thành thứ người không ra người, quỷ không ra quỷ như vậy?”

“Khặc khặc khặc!” Một tiếng cười trầm trầm vang lên trên người tên áo đen, vang vọng trong không trung, hắn giang rộng hai tay, một đầu tóc dài bay phấp phới, điên cuồng nói: “Đương nhiên là vì sức mạnh cao cường rồi!”

“Thứ cho ta nói thẳng, nom cũng không mạnh lắm.” Vương Đằng bĩu môi, nói thẳng.

“...” Tên áo đen.

Tiếng cười của hắn tắt lịm, ánh mắt u ám nhìn về phía Vương Đằng, dường như đang đánh giá để xem Vương Đằng nông sâu bao nhiêu.

“...” Nhạc Yên phía sau cũng không còn gì để nói.

Cái tên này không coi loài Hắc Ám ra gì hay sao?

Dũng cảm thật!

Võ giả bình thường thấy loài Hắc Ám, dù không chạy thì e cũng đã như gặp phải đại địch, thế mà hắn thì ngược lại, rõ ràng còn khinh thường đối phương.

Đột nhiên nàng có chút tò mò, thực lực của người này rốt cuộc mạnh đến cỡ nào?

Hành tinh Dược Viên.

Một chùm ánh sáng màu xanh đen đậm dày đặc xông thẳng lên bầu trời, giống như trụ trời nối liền trời đất.

Cảnh tượng này, rất nhiều thiên tài phó chức nghiệp ở phía xa đều nhìn thấy.

Nhao nhao dừng lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn cột ánh sáng màu xanh đen kia, sau đó dường như cảm giác được điều gì, thần sắc trở nên cực kỳ nghiêm trọng.

“Đó giống như là… nguyên lực Hắc Ám!”

Có người thậm chí còn lập tức phát ra âm thanh ngạc nhiên, mở to mắt không thể tưởng tượng được.

Bên trong hành tinh Dược Viên này sao lại xuất hiện nguyên lực Hắc Ám?

Rất nhiều người không thể tin tưởng vào thứ mình nhìn thấy, thậm chí nghi ngờ trước mắt xuất hiện ảo giác, không khỏi hung hăng chớp mắt.

Cuối cùng vẫn bị hiện thực đả kích cho thương tích đầy mình.

Quả nhiên là nguyên lực Hắc Ám!

Một số người theo bản năng lùi về phía sau, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi và kinh ngạc, hoàn toàn không dám tiến gần phía trước hơn nữa.

Chạy!

Đây là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu họ lúc nhìn thấy nguyên lực Hắc Ám.

Nhưng suy cho cùng bọn họ là những nhân vật đã đạt đến cấp Tông Sư, chung quy nội tâm cũng không yếu đuối như vậy, vì vậy cũng không có bao nhiêu người thực sự chạy đi…

Nhiều người thậm chí tiến gần lên phía trước, muốn nhìn thử xem cụ thể đang xảy ra chuyện gì? Hoặc nhìn xem có thể làm những gì.

Dù sao với tất cả người bên phe Quang Minh, loài Hắc Ám là đại địch của bọn họ, cho dù là sợ hãi, cũng nhất định phải hết sức diệt trừ, nếu không sẽ vô cùng tổn hại.

Giác ngộ như vậy, không nói tất cả mọi người, ít nhất đa số người thì vẫn có.

“Đây là Hắc Ám xâm nhiễm, có người bị nguyên lực Hắc Ám xâm nhiễm rồi!”

“Ơ, mọi người mau nhìn kìa, dường như có người đang giằng co với võ giả bị xâm nhiễm Hắc Ám.”

“Người kia hình như là… Vương Đằng!”

“Là hắn!”

“Đó là thiên tài xông đến tầng bảy của tháp Huyễn Tâm.”

Từng giọng nói truyền ra xung quanh, sau khi mọi người nhìn rõ tình hình phía trước, lập tức càng bất ngờ hơn, tất cả mọi người đều không nghĩ đến vậy mà có người dám giằng co với người lây nhiễm Hắc Ám.

Hết chương 3267.
Bình Luận (0)
Comment