Huống chi bản thân Lam Ngọc còn có sức mạnh cấp Vực Chủ, Xích Lân trùng hắn khống chế, ít nhất cũng có thể tạo thành uy hiếp cho võ giả cấp Vực Chủ.
Sau đó cực hàn của Vương Đằng cũng không phải là cực hàn bình thường, đó là lực cực hàn tản ra từ trong Băng Ly châu.
Chỉ có thể nói, từ đầu tới cuối Lam Ngọc đã quá coi thường sức mạnh của Vương Đằng.
Không, có lẽ là bất cứ một võ giả cấp Vực chủ có đầu óc bình thường nào, cũng đều sẽ không ngờ tới thủ đoạn của Vương Đằng.
Bởi vì đó không phải là thứ võ giả bình thường có thể nắm bắt được.
“Xích Lân trùng này của ngươi cũng không tệ, ta cũng lấy đây.” Giọng nói của Vương Đằng truyền tới từ phía sau cực hàn.
“Không!” Lam Ngọc như nhớ ra gì đó, vẻ mặt lập tức biến đổi, vô cùng tái nhợt.
Đáng tiếc vừa dứt lời, sương mù màu đỏ bị đóng băng kia trog chốc lát đã biết mất ngay trước mắt, hắn không kịp ngăn cản.
Hơn nữa hắn cũng vốn không cản được.
Ở trước mặt của một võ giả lớn mạnh, ngoại trừ những độc vật đó, sức mạnh của hắn quả thực không thể chịu nổi một kích.
“Còn có thủ đoạn gì không?” Vương Đằng xuất hiện ở trước mặt Lam Ngọc, lạnh lùng hỏi.
“...” Cơ thịt trên mặt Lam Ngọc điên cuồng co giật, bây giờ hắn rất sợ nghe câu nói này.
Rốt cuộc tên này là quái vật gì vậy?
Tại sao tất cả mọi thủ đoạn của hắn đều không có tác dụng với nó, bị giải quyết một cách dễ dàng?
Lúc này, hắn đột nhiên cảm nhận được một cảm giác bất lực sâu sắc.
Hắn đã quá ngây thơ rồi, cho rằng mình không sợ người trước mặt, kết quả thực tế đã dạy cho hắn bài học tàn khốc nhất.
Rất rõ ràng, hắn đã va phải tấm sắt rồi.
Sự tự tin và kiêu ngạo của hắn, ở trước mặt đối phương, đúng là quá nực cười.
Vẻ mặt của đám người Nhạc Yên trở nên kỳ lạ, bọn họ luôn cảm thấy Vương Đằng đang nhổ lông dê, mỗi một thủ đoạn của Lam Ngọc đều bị lấy đi, hắn nào dám sử dụng những thủ đoạn khác nữa.
Đúng rồi, cũng không biết là hắn còn thủ đoạn nào khác không?
Cho dù đám người Nhạc Yên có hận Lam Ngọc đi nữa, thì lúc này cũng không khỏi hơi đồng cảm với hắn.
Quá thảm rồi!
Bây giờ bọn họ mới hiểu câu nói “Đáng giá” đó của Vương Đằng rốt cuộc đại biểu cho cái gì.
Cho dù đang đồng cảm với đối phương, nhưng bọn họ cũng cảm thấy rất sảng khoái.
Đúng là, sảng khoái tới mức lạnh thấu tim.
Nếu Vương Đằng biết bọn họ đang nghĩ gì, thì nhất định sẽ cảm thấy mấy người này quá ngây thơ, giờ đã tới nỗi nào đâu chứ.
“Khốn khiếp, trả Xích Lân trùng cho ta.” Lam Ngọc cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, tâm trạng suy sụp, trực tiếp giận dữ quát lớn.
“Ngươi đang muốn làm gì đấy.” Vương Đằng nhìn đối phương như nhìn một con chó ngu ngốc: “Xích Lân trùng đó rõ ràng là của ta, sao phải trả cho ngươi.”
“Nói láo, đó rõ ràng là của ta.” Lam Ngọc bất lực hét lên.
“Có viết tên ngươi à?” Vương Đằng hỏi.
“Ngươi, ngươi...” Lam Ngọc chỉ tay về phía Vương Đằng, tức đến mức nói không nên lời.
“Nhìn dáng vẻ của ngươi, chắc là không còn thủ đoạn nào nữa nhỉ.” Vương Đằng thất vọng lắc đầu, gạch Phiên Lôi đột nhiên xuất hiện trong tay, chậm rãi đi về phía Lam Ngọc.
“Tới rồi! Tới rồi! Đó là cục gạch có thể phóng điện!”
“Lại sắp bị đập u đầu rồi, không biết tại sao lại thấy hơi kích động!”
“Mọi người mau nhìn kìa, thiên tài của Lam gia sắp bị đập u đầu rồi!”
...
Lúc này người xem trận đấu ở bên ngoài đều hưng phấn, lúc bọn họ nhìn thấy Vương Đằng cầm cục gạch đó ra, thì đều biết Vương Đằng sẽ làm gì.
Đối với rất nhiều chuyên gia nghề phụ có tư chất bình thường mà nói, nhìn thấy những thiên tài nghề phụ này “Bị” đập u đầu, trong lòng bọn họ đều cảm thấy rất thoải mái một cách khó hiểu.
Sắc mặt của gia chủ Lam gia khó coi, trong lòng thở dài một hơi, đã có chút không dám nhìn thẳng.
Người của những gia tộc chính khác cùng ném ánh mắt đồng cảm về phía Lam gia.
Khó khăn lắm mới xuất hiện một thiên tài có thể sánh vai với Lam Thượng, bây giờ lại bị phế rồi.
“Ngươi muốn làm gì?”
Lam Ngọc đột nhiên cảm nhận được một luồng ác ý nồng đậm, liếc nhìn cục gạch trong tay Vương Đằng, không khỏi lùi về sau.
“Đừng căng thẳng, sẽ kết thúc nhanh thôi.” Vương Đằng cười nói.
“Ngươi!” Lam Ngọc nghiến răng, cũng không để ý tới Xích Lân trùng nữa, giữ được núi xanh không sợ không có củi đốt, hắn xoay người định bỏ chạy.
“Bây giờ mới muốn chạy, quá muộn rồi.” Vương Đằng lắc đầu, thân hình lóe lên, lập tức xuất hiện ở sau lưng Lam Ngọc.
Bụp!
Một luồng gió mạnh đánh vào gáy Lam Ngọc, khiến linh hồn hắn run lên, con ngươi co lại, trong miệng phát ra một tiếng hét lớn: “Dừng tay!”
Bốp!
Đùng đùng!
Đáng tiếc đáp lại hắn không phải là lời nói của Vương Đằng, mà là tiếng vang nặng nề kia, và tiếng sấm sét nổ đùng.
Trong nháy mắt, Lam Ngọc chỉ cảm thấy gáy đau nhức, sau đó cả người co rúm lại hư bị sét đánh, đôi mắt của hắn không khỏi trợn trắng lên, tầm mắt biến thành màu đen.
Bốp bốp bốp...
Đùng đùng!
Vương Đằng căn bản không hề nhẹ tay, gạch Phiên Lôi trong tay từng luồn tàn ảnh trong không trung, đập mạnh lên gáy và mặt của Lam Ngọc.
Bốp!
Một lát sau, Lam Ngọc không chịu nổi nữa, trực tiếp ngã xuống đất, trên đầu toàn u, mặt mũi bầm dập, máu tươi trào ra từ trong mũi miệng, trông rất buồn cười.
Đồng thời cơ thể hắn cũng không ngừng co giật, phía trên còn sót lại một ít lực Lôi Đình, thỉnh thoảng bùng lên một cái, khiến hắn càng co giật mạnh hơn.
“Chuyên gia nghề phụ không cần phải đánh.” Vương Đằng lắc đầu, sau đó nhặt hết thuộc tính ở xung quanh lại.
‘Tinh thần cấp Vực Chủ x1200’
‘Tinh thần cấp Vực Chủ x1000’
...
‘Độc thuật x5600’
‘Độc thuật x6500’
‘Độc thuật x4800’
...
‘Nguyên lực tinh thần hệ Độc x3200’
‘Nguyên lực tinh thần hệ Độc x2800’
‘Nguyên lực tinh thần hệ Độc x3600’
...
‘Bí thuật độc cổ x2500’
‘Bí thuật độc cổ x3000’
...
“Bí thuật Cổ Độc!”
Theo bong bóng thuộc tính nhập vào trong đầu của Vương Đằng, trong mắt hắn nhất thời bộc phát ra một đám tinh quang, khóe miệng không nhịn được cong lên một độ cung.
Hắn ra tay với Lam Ngọc, vốn chỉ là dò xét thuật cổ độc của Lam gia bọn họ, không ngờ thật sự chiếm được.