Đây dường như là chuyện không thể nào, nhưng hắn lại làm được.
Lập tức, mọi người tò mò tới cực hạn.
Nhưng lúc này thụ đồng trong mắt Vương Đằng đã biến mất từ lâu, căn bản không có ai nhìn thấy biến hóa vừa rồi của hắn.
“Đám nhóc các ngươi, chăm sóc chủ cũ của các ngươi đi.” Vương Đằng đứng yên tại chỗ, bật cười nhìn Lam Ngọc.
“Rốt cuộc ngươi đã làm gì?” Đôi mắt Lam Ngọc nhìn chằm chằm vào Vương Đằng, hoàn toàn không còn vẻ lạnh lùng và thờ ơ trước đó nữa, nhìn hắn như nhìn một con quái vật.
“Chẳng gì cả, ta chỉ tâm sự với đám Cổ Xà của ngươi thôi, kết quả bọn nó cực kỳ thâm minh đại nghĩa, tất cả bỏ tối theo sáng, có vấn đề gì sao?” Vương Đằng khoanh tay lại, thuận miệng nói bậy.
Lam Ngọc: “...”
Mọi người: “...”
Con mẹ nó bỏ tối theo sáng.
Lam Ngọc tựa hồ như muốn phát điên, chỉ là mấy con Cổ Xà mà thôi, bỏ tối theo sáng gì chứ.
Hơn nữa dựa vào cái gì hắn là “Tối”, đối phương lại là “Sáng” chứ, thật mẹ nó… chỉ nói linh tinh.
Xì xì xì...
Đám Cổ Xà liên tục phát ra tiếng kêu xì, đã tới trước mặt Lam Ngọc, để lộ ra răng nanh dữ tợn, há miệng phun từng tia dịch độc.
Dù thế nào Lam Ngọc cũng không ngờ rằng, hắn lại bị Cổ Xà mình nuôi dồn ép tới mức này, đúng là cực kỳ nực cười.
“Ngươi đừng tưởng như vậy là đã có thể thắng ta.”
Vẻ mặt hắn khó coi, vung tay lên, nguyên lực bùng nổ, ngăn chặn những thuốc độc kia, đồng thời trong tay còn vẩy ra một nắm bột màu vàng.
Trong nháy mắt, những Cổ Xà kia như gặp phải khắc tinh, không dám tới gần thêm chút nào nữa.
“Khá thú vị đấy.” Vương Đằng kinh ngạc nói.
“Những Cổ Xà này đều là do ta nuôi, ngươi muốn dùng bọn nó để đối phó ta, đúng là ngu si.” Lam Ngọc nhìn Vương Đằng, lạnh lùng nói.
“Bỏ đi, quay về hết đi.” Vương Đằng ra lệnh, những Cổ Xà kia lập tức bò về phía hắn, sau đó bị thu lại.
Bây giờ những con Cổ Xà này đều là của hắn, nếu chết thì rất đáng tiếc.
Lam Ngọc chỉ có thể trơ mắt nhìn Vương Đằng thu hết Cổ Xà mình khổ cực nuôi dưỡng lại, lại không thể làm gì được, trong lòng đang rỉ máu.
“Còn có thủ đoạn gì không? Mau chóng sử dụng đi, ta không có nhiều thời gian đâu.” Vương Đằng thúc giục.
Không ngờ lần nhổ lông dê này lại dễ dàng như vậy, chỉ là phải phí chút thời gian, hy vọng Lam Ngọc này biết điều một chút, sử dụng hết tất cả thủ đoạn, đừng không biết phải trái.
(╬ ̄ 皿  ̄)
Lam Ngọc quả thật đã giận sôi máu, phẫn nộ, mặc dù hắn không biết Vương Đằng muốn làm gì, nhưng dáng vẻ khinh thường của đối phương, quả thật khiến người khác căm tức.
Hắn hít sâu một hơi, trong mắt xẹt qua một tia ác độc, lại vung tay ra.
Xì xì xì...
Không trung đột nhiên vang lên tiếng xì xì, sau đó nhìn thấy một vùng sương mù màu đỏ xuất hiện trên bầu trời, vòng quanh Lam Ngọc.
“Đây là...” Trong mắt Vương Đằng xuất hiện vẻ bất ngờ, mở ‘Đôi mắt Chân Thị’ lên nhìn.
Kết quả phát hiện sương mù màu đỏ này, lại là một loại con trùng bay hung dữ, cả người có màu đỏ thẫm, mọc hai cánh cực mỏng và trong suốt, tốc độ rất nhanh.
Nếu một hai con vỗ cánh, thì e rằng sẽ không phát ra âm thanh gì.
Nhưng một bầy cùng xuất hiện, bên trong lít nhít toàn loại côn trùng này, tiếng vỗ cánh đó đương nhiên là hội tụ thành.
“Xích Lân trùng này của ta, ngươi còn có thể ngăn cản được không?” Lam Ngọc cười lạnh, chỉ về phía Vương Đằng, trong miệng khẽ quát một tiếng: “Đi!”
Trong chốc lát, vô số côn trùng màu đỏ bay nhanh về phía Vương Đằng, như một làn sương mù màu đỏ, muốn nuốt chửng hắn.
“Xích Lân trùng! Điều này còn thú vị hơn!” Trong mắt Vương Đằng xẹt qua một tia sáng, không vội ra tay, mặc kệ đám côn trùng màu đỏ đó bay đến.
Vù vù vù...
Tiếng vù vù vang vọng khắp nơi, khiến khuôn mặt của đám người Nhạc Yên đều biến sắc.
“Cẩn thận!” Nhạc Yên không khỏi hét lên.
“Yên tâm, không chết được.” Vương Đằng lạnh nhạt trả lời.
Đúng lúc này, sương mù do côn trung màu đỏ đó hình thành cuối cùng cũng tới trước mặt Vương Đằng, hắn đã có thể nhìn thấy từng con côn trùng, bọn nó lập tức bao vây hắn, chích vào thân thể hắn, một luồng lực kích độc mang theo sự nóng bỏng đã tỏa ra, khiến da hắn hơi nhói.
“Ngươi chết chắc rồi!” Lam Ngọc nhìn thấy cảnh tượng này, khóe miệng không khỏi nâng nên một tia dữ tợn.
Đám người Nhạc Yên không khỏi siết chặt nắm đấm, lo lắng nhìn Vương Đằng.
“Thì ra là thế!” Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, đã hiểu năng lực của “Xích Lân trùng” này, lập tức mỉm cười, nguyên lực hệ Băng trong cơ thể bỗng nhiên tản ra.
Ầm!
Tiếng nổ ầm vang lên, một luồng nguyên lực mang theo lực cực hàn cuốn ra xung quanh, bọc Xích Lân trùng vào trong.
“Võ giả hệ Băng!” Lam Ngọc nhíu mày, trong lòng đột nhiên dâng lên một dự cảm không lành.
Tên Vương Đằng này không phải là võ giả hệ Quang Minh sao? Sao lại đột nhiên biến thành võ giả hệ Băng.
“Hừ, cho dù là võ giả hệ Băng thì sao, võ giả hệ Băng bình thường chắc chắn không ngăn được Xích Lân trùng này của ta.” Trong lòng Lam Ngọc lập tức xóa bỏ hoài nghi, thầm nghĩ.
“Hắn vậy mà còn là võ giả hệ Băng!” Trong mắt Nhạc Yên lộ ra vẻ kinh ngạc, cảm thấy hơi khó tin.
Tên này còn có bao nhiêu lá át chủ bài chưa để lộ ra vậy?
Mỗi khi nàng tưởng mình đã nhìn thấu đối phương, thì trên người đối phương lại lập tức xuất hiện thứ mới, quả thật khiến nàng có chút vui vẻ ngoài ý muốn.
Két két két...
Đúng lúc này, từng tiếng cực hàn đông lại truyền ra.
“Sao có thể!” Lam Ngọc lập tức trừng mắt, tựa như nhìn thấy quỷ nhìn cảnh tượng trước mắt.
Xích Lân trùng của hắn lại bị đông lại, sương mù màu đỏ được tạo thành kia bị đóng băng trong một tầng cực hàn, hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Nguyên lực tinh thần hệ Băng của Vương Đằng mới tầng bốn cấp Vũ Trụ, đây cũng là lý do tại sao Lam Ngọc lại tự tin như vậy, nguyên lực tinh thần hệ Băng tầng bốn cấp Vũ Trụ căn bản không đủ để tạo nên uy hiếp cho Xích Lân trùng.