“Rất tốt, ta rất thích người sảng khoái như ngươi!” Vương Đằng bật cười, ánh mắt nhìn về phía Lam Ngọc trở nên nguy hiểm.
Lam Ngọc nhìn ánh mắt Vương Đằng, cơ thịt trên mặt không khỏi giật giật, mặc dù hắn vẫn luôn cảm thấy mình không sợ đối phương, nhưng nghĩ tới thực lực của người này, trong lòng vẫn hơi kinh sợ, lúc này đã đâm lao thì phải theo lao, hắn chỉ có thể giả vờ bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Ngươi thật sự muốn trở thành kẻ địch với Lam gia ta sao?”
“Dù sao ta cũng đã đắc tội với không ít gia tộc chính, không ngại có thêm Lam gia ngươi.” Vương Đằng nói: “Hơn nữa, lấy tiền của người ta, thì phải tiêu trừ mối họa cho người ta, các ngươi muốn trách thì trách Nhạc gia được rồi, ta là một người lấy tiền làm việc, xin tìm đúng đối tượng.”
“...” Lam Ngọc.
Con mẹ nó tên khốn này coi hắn là kẻ ngốc sao?
Vừa rồi còn trả giá ở trước mặt hắn, hơn nữa rõ ràng là tên khốn này chủ động đề xuất, nếu không thì Nhạc gia đã rời đi từ lâu rồi.
Nhạc gia cũng rất cạn lời, tên này lấy Nhạc gia làm lá chắn, có biết xấu hổ chút nào không vậy.
“Hừ!” Lam Ngọc hừ lạnh, nói: “Ngươi tưởng đã thắng chắc ta rồi sao? Độc của Lam gia ta không phải là ăn chay đâu.”
“Ngươi có thể thử xem.” Vương Đằng mỉm cười, không phí lời nữa, thân hình chợt lóe, trực tiếp biến mất ngay tại chỗ.
Vẻ mặt Lam Ngọc khẽ biến, không ngờ Vương Đằng nói ra tay là ra tay, căn bản không cho hắn cơ hội phản ứng, hắn cũng không kịp nghĩ nhiều, vội vàng vung tay lên, điều động nguyên lực tinh thần hệ Độc, hóa thành sương mù, bao phủ xung quanh hắn.
Khi sương mù xuất hiện, lúc này mới khiến hắn có một chút cảm giác an toàn, vẻ mặt lập tức nghiêm trọng nhìn xung quanh.
Vù!
Một tiếng xé gió truyền tới, ở trong làn sương mù đó, một bóng dáng khẽ lướt qua, xuất hiện ở sau lưng Lam Ngọc.
“Lui ra cho ta!”
Khóe miệng Lam Ngọc dâng lên một nụ cười lạnh, sau lưng như mọc thêm một con mắt, mấy tàn ảnh màu xanh từ trên người hắn bắn ra ngoài.
“Ồ!”
Một tiếng ồ khẽ truyền ra từ trong miệng Vương Đằng, hắn giơ tay, nắm mấy tàn ảnh màu xanh kia ở trong tay.
Thân thể Lam Ngọc lùi về phía sau, lắc mình xuất hiện ở cách đó mấy trắm mét, nhìn Vương Đằng cười lạnh nói: “Ngươi lại dám dùng tay không bắt Cổ Xà của ta, đúng là không biết sống chết.”
Vương Đằng vẫn đứng yên, không vội truy kích, vẻ mặt hắn bình tĩnh nhìn mấy thứ gọi là “Cổ Xả” trong bàn tay, quan sát bọn nó một cách rất hứng thú.
“Để ngươi thất vọng rồi, bọn nó không dám cắn ta.” Vương Đằng giơ tay ra, lạnh nhạt cười nói.
“Sao có thể!” Vẻ mặt Lam Ngọc chợt biến.
Chỉ thấy mấy con “Cổ Xà run rẩy trong tay Vương Đằng, cuộn tròn lại, căn bản không dám phát động công kích với Vương Đằng.
“Thứ này không tệ, cho ta nghiên cứu đi.” Vương Đằng thuận tay chộp lấy, một cái bình ngọc xuất hiện, không cần Vương Đằng sai khiến, mấy con “Cổ Xà” đó đã tự động bò vào trong bình ngọc, cứ như hắn mới là chủ nhân của bọn nó vậy.
“Ngươi!” Lam Ngọc nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức mở to hai mắt, quả thật không dám tin vào mắt mình.
Đó chính là “Cổ Xà” hắn nuôi dưỡng nhiều năm, bây giờ lại cúi đầu chịu thua trước một kẻ xa lạ, gặp quỷ rồi.
Đến cả Nhạc Yên và đám người Nhạc gia lúc này cũng cảm thấy khó tin, mặc dù bọn họ không hiểu lắm về cổ độc, nhưng vẫn biết cổ độc của các đại gia tộc chính nuôi dưỡng, đều là sự tồn tại cực kỳ nguy hiểm, võ giả bình thường không ai dám tùy tiện chọc tới.
Nhưng bây giờ Vương Đằng lại thuận tay khống chế “Cổ Xà” của Lam Ngọc, hơn nữa “Cổ Xà” đó còn coi hắn như chủ nhân, quả thật khiến người khác kinh ngạc.
“Không thể nào, sao ngươi có thể khống chế được cổ độc của ta.” Lam Ngọc không cách nào tiếp nhận chuyện này, lại vung tay lần nữa, rất nhiều Cổ Xà xuất hiện ở trên mặt đất, bò từ trong sương mù xung quanh người hắn ra ngoài, nhanh chóng nhảy về phía Vương Đằng.
Thân rắn ma sát với mặt đất, phát ra tiếng sột soạt, khiến da đầu người ta tê dại.
Xì xì xì...
Đồng tời còn có tiếng xì xì truyền ra.
“Chưa tới Hoàng Hà chưa chết tâm.” Vương Đằng lắc đầu, không có bất cứ động tác nào, chỉ chắp tay đứng yên tại chỗ.
Dùng rắn và dùng độc, tất cả đều là việc hắn giỏi nhất, trước mắt tên này cũng có thể coi là xui xẻo cùng cực.
Chưa nhắc tới ‘Yêu Liên độc thể’ của hắn, chỉ ‘Huyết mạch Thương Lan Cự Mãng viễn cổ’ đã đủ khiến những Cổ Xà này thần phục, không dám có chút ý nghĩ phản kháng nào đối với hắn.
Lúc này Vương Đằng chỉ tản ra một chút khí tức của ‘Huyết mạch Thương Lan Cự Mãng viễn cổ’ mà thôi, căn bản chưa phát triển hết toàn bộ uy lực của loại huyết mạch này.
Lúc ở hành tinh Hạt Vương ‘Huyết mạch Thương Lan Cự Mãng viễn cổ’ đã nâng lên tứ giai, đến cả Hắc Man Cự Mãng cấp Hoàng thượng vị cũng không thể chống cự, hơn nữa sau đó vừa hấp thu rất nhiều lực huyết mạch của ao máu trong cổ địa ở tộc xà Naga, khiến hắn nắm giữ được ‘Huyết mạch Thương Lan Cự Mãng viễn cổ’ càng lớn mạnh hơn.
Trước mắt mặc dù những “Cổ Xà” này ẩn chứa lực kịch độc, nhưng cấp bậc không cao lắm, càng không thể chống lại ‘Huyết mạch Thương Lan Cự Mãng viễn cổ’ của hắn được.
Quả nhiên, toàn bộ Cổ Xà trên mặt đất ngưng lại, giống hệt mấy con Cổ Xà trước đó, cứ như nhìn thấy khắc tinh vậy, đều run lẩy bẩy trên mặt đất, không dám tiến thêm bước nào nữa.
“Cổ Xà của ta!” Con ngươi của Lam Ngọc co lại, vẻ mặt ngạc nhiên tới cực hạn, tức giận nói: “Khốn khiếp, lên cho ta.”
“Đừng kêu nữa, bây giờ Cổ Xà của ngươi là của ta.” Vương Đằng cười lạnh, trong mắt xẹt qua một ánh sáng kỳ lạ, con ngươi biến thành thụ đồng màu vàng kim.
Xì xì xì...
Những con Cổ Xà này lập tức phát ra tiếng xì, sau đó lại quay người, bò nhanh về phía Lam Ngọc.
“Điều này...Điều này sao có thể!” Vẻ mặt Lam Ngọc trắng bệch, không khỏi lùi về sau vài bước, hiển nhiên là bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ rồi.
Trong mắt đám người Nhạc Yên cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, nhao nhao nhìn về phía Vương Đằng, rốt cuộc tên đó đã làm gì, lại khiến những Cổ Xà này quay ngược lại.