Đều tại tên Vương Đằng này, nếu không phải đối phương nói là có thể giải được Lam Thu cổ độc của hắn, thì sao hắn có thể dễ dàng ra ngoài như vậy được.
Nhưng bây giờ có nói gì thì cũng đã muộn rồi, hắn lạnh lùng nhìn Vương Đằng, thề thốt: “Đối mặt với người lây nhiễm Hắc Ám, ta không cách nào trả lời, đương nhiên phải rời đi, tạm tránh khỏi mũi nhọn, còn tránh qua một bên, chẳng qua là bởi vì không yên tâm đám Nhạc Yên mà thôi.”
“Vô liêm sỉ!” Đám người Nhạc Yên không tin lời nói của hắn một chút nào, càng nhìn khuôn mặt của hắn, càng cảm thấy chán ghét.
“Hơn nữa ta nhớ trước đó ngươi cũng trốn qua một bên, nếu không phải người lây nhiễm Hắc Ám đó ép ngươi xuất hiện, thì e rằng ngươi cũng mặc kệ không quan tâm luôn nhỉ.” Lam Ngọc không để ý tới đám người Nhạc Yên, nhìn Vương Đằng, cười lạnh nói:
“Cho nên, ngươi có tư cách gì nói ta?”
Khóe miệng Vương Đằng giật giật, không ngờ đối phương lại lấy chuyện này ra để công kích hắn, lập tức cười nói: “Ngươi thì hiểu gì, đó là sách lược của ta, nhân lúc nó chưa sẵn sàng, đánh bất ngờ, không có văn hóa đúng là đáng sợ.”
“...” Lam Ngọc.
Da mặt của tên này đúng là dày mà, đen cũng có thể nói thành trắng.
Trong chốc lát, hắn không nói nên lời.
“...”
Đến cả Nhạc Yên cũng cạn lời liếc nhìn Vương Đằng, nàng rất khẳng định, tên này chắc chắn không nghĩ như vậy, hắn ngại phiền phức thì có.
Nhưng so với Lam Ngọc, nàng lại không oán trách Vương Đằng chút nào.
Khác với Lam Ngọc, chuyện này không liên quan tới Vương Đằng, cho dù hắn không ra tay, cũng không ai có thể nói gì.
Còn Lam Ngọc, bọn họ vốn có quan hệ hợp tác, kết quả tên khốn này lại gày bẫy bọn họ, biến bọn họ thành bia đỡ đạn, cuối cùng bản thân lại chạy mất.
Với những hành động như vậy, trừ phi nàng là đứa ngốc, nếu không thì căn bản sẽ không tin đối phương nữa.
Lam Ngọc thấy nói với Vương Đằng không thông, nên lập tức quay đâu nhìn về phía Nhạc Yên, nói: “Vừa rồi ta tưởng các ngươi đã chuẩn bị chạy xong rồi, nên lúc đó mới thả Lam Thu cổ độc ra, không ngờ lại ngộ thương các ngươi, lúc này ta đi ra, chính là không ưa hành vi lừa gạt của tên này.”
Khóe miệng Nhạc Yên giật giật, thầm nói người này vô sỉ đến cùng cực, quỷ mới tin những lời này.
“Nói vậy, ngươi muốn giải độc cho bọn họ hả?” Vương Đằng đột nhiên tò mò hỏi.
“Đúng vậy.” Lam Ngọc gật đầu: “Hơn nữa còn không thu bất cứ chi phí nào.”
“Không cần, chúng ta không thể tin ngươi được.” Giọng nói của Nhạc Yên lạnh như băng, sau đó trực tiếp quay người, nói với Vương Đằng: “Chúng ta đi, một trăm vạn điểm, chúng ta vẫn lo nổi.”
“...” Vẻ mặt của Lam Ngọc lập tức vừa xanh vừa trắng.
Nhạc Yên thà chi ra một trăm vạn điểm, cũng không muốn tin hắn nữa, đây nhất định là một cái tát vào mặt Xích Quả Quả.
Đặc biệt là có nhiều người xem trận thi đấu như vậy, sau này e rằng sẽ chẳng có ai dám tin hắn nữa.
Trong lòng Vương Đằng có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh khóe miệng đã xuất hiện một nụ cười giễu cợt, liếc nhìn đối phương, nói với đám người Nhạc Yên: “Đừng vội đi chứ, tên này hạ độc các ngươi, các ngươi định bỏ qua cho hắn như vậy sao?”
“Ngươi muốn làm gì?” Nhạc Yên ngừng bước, nhíu mày nói.
“Chi bằng các ngươi xin ta đi, chỉ cần một trăm vạn điểm, ta thay các ngươi dạy dỗ hắn một chút.” Vương Đằng híp mắt cười nói.
“Hừ!” Mặt Lam Ngọc biến sắc, hừ lạnh nói: “Nói khoác mà không biết ngượng.”
“Có phải là nói khoác không, đợi chút nữa ngươi sẽ biết, chờ đi.” Vương Đằng bĩu môi, không để ý hắn nữa, nhìn đám người Nhạc Yên nói: “Thế nào, một trăm vạn mua cũng không lỗ, mua cũng không bị lừa, thử xem đi, ta nhất định sẽ khiến các ngươi cảm nhận được cái gì gọi là đáng giá.”
“...” Nhạc Yên.
Người Nhạc gia nghe lời này của Vương Đằng cứ như đang chào hàng vậy, vẻ mặt chợt trở nên kỳ lạ.
Đáng giá?
Cách nâng vật vượt qua giá trị ban đầu như thế nào, bọn họ thật sự rất tò mò.
“Ha ha ha...Tên Lam Ngọc này xong đời rồi!”
“Ta biết đại khái Vương Đằng muốn làm gì rồi.”
“Nếu đám người Nhạc Yên bằng lòng bỏ ra một trăm vạn điểm, thì không chừng thật sự sẽ đáng giá đấy.”
“Ngầu thật đấy, Vương Đằng làm cuộc làm ăn này quá xuôi rồi, đúng là không bỏ qua chút cơ hội nào.”
“Tên Vương Đằng này đúng là độc địa, Nhạc Yên đã chuẩn bị rời đi rồi, hắn vẫn không bỏ qua Lam Ngọc.”
...
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này, nhao nhao cười trên nỗi đau của người khác, dường như không có ai có hảo cảm với Lam Ngọc, cho nên nhìn thấy hắn sắp gặp phải xui xẻo, mọi người đều thích thú quan sát.
Còn Vương Đằng có đánh lại đối phương hay không, điều này hoàn toàn không nằm trong suy nghĩ của bọn họ.
Đến cả người lây nhiễm Hắc Ám cũng không phải là đối thủ của Vương Đằng, một chuyên gia nghề phụ như Lam Ngọc, còn có thể đánh lại Vương Đằng chắc.
Cơ thịt trên mặt Lam Tễ co rúm lại, bất kể nói thế nào, Lam Ngọc cũng là thiên tài của Lam gia bọn họ, bị Vương Đằng coi thành chỗ làm ăn kiếm tiền, khiến hắn hơi khó chịu.
Nhưng hắn cũng không làm gì Vương Đằng được, bây giờ chỉ có thể trơ mắt nhìn sự việc phát triển tiếp.
Thậm chí trong lòng hắn không khỏi có chút oán trách Lam Ngọc, không có chuyện gì làm à mà cứ phải chọc phải tên đó, đây không phải là ăn no rửng mỡ sao.
“Ngươi chắc chứ?” Nhạc Yên nhìn Vương Đằng, hơi động lòng, nhưng vẫn xác nhận thêm một lần nữa.
Phải biết rằng tiền này không dễ kiếm như vậy, đánh một tên Lam Ngọc là chuyện nhỏ, khiến Lam gia mất mặt mới là chuyện lớn.
“Chỉ cần giao tiền đúng hạn, thì tất cả đều dễ nói.” Vương Đằng nói.
Nhạc Yên không khỏi trợn trắng mắt, tên này đúng là coi trọng tiền tài, mở miệng ra là tiền tiền tiền, mấy đời chưa thấy tiền rồi?
“Khụ khụ.” Nàng lập tức ho khan một tiếng, truyền âm nói: “Một trăm vạn điểm, quá đắt!”
Điểm cần giải độc cộng thêm điểm tìm linh dược, cho dù hắn có Nhạc gia chống lưng, thì lúc này cảm nhận được một luồng áp lực.
“Không nói hai lời.” Vương Đằng nói.
“Được rồi, chỉ cần làm tốt, ta sẽ trả một trăm vạn điểm!” Nhạc Yên cực kỳ bất lực, cuối cùng chỉ có thể đồng ý.