Lời nói của Nhạc Yên khiến xung quanh lập tức rơi vào trong bầu không khí kỳ quái.
Đám người Nhạc Bình nhìn nàng một cách kỳ lạ, lời thúc giục vừa rồi tại sao cứ giống như là đang...Tỏ tình vậy nhỉ?
Trên chỗ ngồi của Nhạc gia, vẻ mặt của Nhạc Bàn không khỏi hơi đen lại, tại sao con gái của mình lại bất cẩn như vậy.
Đang có nhiều người nhìn thế này, không thể dè dặt một chút ư.
Mất sạch thể diện của cái mặt già này rồi.
Mặc dù hắn cũng biết Nhạc Bàn là bởi vì người Nhạc gia trúng độc, nên mới nôn nóng như vậy, nhưng câu nói vừa rồi thật sự hơi mơ hồ, bảo ông cha già như hắn làm sao chịu nổi.
Mặt khác, khi Lam Tế gia chủ Lam gia nghe thấy Vương Đằng vạch trần tên của loại độc đó, thì không khỏi có chút kinh ngạc.
Sao tên Vương Đằng này lại biết Lam Thu cổ độc của Lam gia bọn họ?
Hơn nữa nhìn dáng vẻ của hắn, hình như còn biết cả cách giải độc.
Trên hành tinh Dược Viên, vẻ mặt Vương Đằng kỳ lạ liếc nhìn Nhạc Bàn, trong lòng không khỏi nhớ tới những việc đã trải qua trong tầng thứ hai ở tháp Huyễn Tâm, giọng nói vừa rồi của Nhạc Bàn và lúc đó...Khụ khụ, không được nghĩ tới nữa, hắn không phải là loại người đó.
Vương Đằng ho khan một tiếng, nói: “Cái đó, giải độc cũng phải trả tiền.”
“...” Nhạc Yên đã phát hiện mình hơi thất thố, không khỏi có chút đỏ mặt, nhưng nghe thấy lời nói nay của Vương Đằng, sự ngựng ngùng trong lòng lập tức tan thành mây khói, tức giận trừng mắt nhìn Vương Đằng, nói: “Ngươi muốn gì?”
“Hay là điểm đi, mỗi người một trăm vạn điểm, không tính là nhiều nhỉ.” Vương Đằng nói.
“Một trăm vạn điểm! Sao ngươi không cướp luôn đi?” Giọng nói của Nhạc Yên lập tức nâng cao tới quãng tám, đôi mắt đẹp hung hăng nhìn Vương Đằng.
Cho dù là một viên giải độc đan cấp Tông Sư thất phẩm, cũng không đắt như vậy, tên này đúng là dám nói.
“Ngươi có thể không giải độc.” Vương Đằng lạnh nhạt nói.
“Ta...” Nhạc Yên cảm thấy mình quả thật bị ăn đến chết rồi, trong lòng cực kỳ bực bội.
“Vừa rồi không phải ngươi còn bảo ta đừng coi thường Nhạc gia sao, giá cả ta đưa ra hẳn là rất thích hợp với thân phận của các ngươi mới đúng.” Vương Đằng nói.
“...” Nhạc Yên tức giận tới mức trợn trắng mắt.
Con mẹ nó thích hợp với thân phận.
Nàng không cần dùng cách này để chứng minh thân phận của nàng.
“Một trăm vạn là quá đắt.” Nhạc Yên hít sâu một hơi, để bản thân mình bình tĩnh lại, nói.
“Không mặc cả!” Vương Đằng bình tĩnh nói.
“Ngươi!” Nhạc Yên hung hăng trợn mắt nhìn hắn, nghiến răng nói: “Được, một trăm vạn thì một trăm vạn, lập tức giải độc.”
Món nợ này, nàng sớm muộn gì cũng đòi lại.
“Vậy thì đi đi.” Vương Đằng hài lòng gật đầu.
“Ha ha, vị huynh đệ này đúng là biết tính toán.”
Vương Đằng vừa dứt lời, một giọng nói đột niên truyền tới từ trong rừng cây bên cạnh.
Sau đó chỉ thấy một bóng dáng với vẻ mặt lạnh lùng chậm rãi đi ra, đứng cách đám đông mấy trăm mét.
“Lam Ngọc, là ngươi!” Nhạc Yên lãnh đạm nhìn về phía người tới, lạnh nhạt nói: “Ngươi còn dám xuất hiện ở trước mặt chúng ta.”
Những người khác của Nhạc gia cũng trợn mắt nhìn hắn.
Người này chính là kẻ đầu sỏ khiến bọn họ trúng độc, hôm nay lại dám xuất hiện một cách trắng trợn.
Khóe miệng Vương Đằng xuất hiện một nụ cười giễu cợt, nhìn về phía đối phương, lạnh lùng nói: “Sao, nhìn lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng bằng lòng xuất hiện rồi ư?”
Lam Ngọc nghe vậy, không khỏi nhíu mày lại, tên Vương Đằng vậy mà đã phát hiện ra hắn từ lâu.
“Cái gì?” Mặt Nhạc Yên biến sắc, hỏi: “Vừa rồi hắn vẫn chưa rời đi?”
“Đúng, nhìn thấy người lây nhiễm Hắc Ám thì đã trốn đi, bây giờ thấy người lây nhiễm Hắc Ám bị ta giết chết, nên lại chạy ra, có lẽ cảm thấy mình có thể làm lại rồi.” Vương Đằng cười nói.
Hắn đã phát hiện ra sự tồn tại của tên này từ lâu, cho nên mới nói là mình biết cách giải Lam Thu cổ độc, chính là dể khiến người này không nhịn được mà xuất hiện.
Dù sao thì đối với thuật Cổ độc của Lam gia, hắn vẫn cảm thấy vô cùng hứng thú, vừa hay cơ hội đã đặt ở trước mặt, không thể bỏ qua được.
“...” Sắc mặt Lam Ngọc cứng ngắc, ánh mắt lạnh lùng nhìn Vương Đằng.
Vốn vẫn hơi hoài nghi không biết đối phương đang lừa gạt hắn không, hôm nay thấy đối phương nói ra câu này, hắn đã biết từ đầu tới cuối hắn chưa từng lừa được ánh mắt của đối phương.
Người này đúng là không đơn giản, chẳng trách có thể giết chết người lây nhiễm Hắc Ám.
Nhưng hắn có chỗ kiêng kỵ đối với người lây nhiễm Hắc Ám, còn với người này lại không mấy sợ hãi.
Hắn không muốn đối đầu với người lây nhiễm Hắc Ám, đó là bởi vì lực Hắc Ám vô cùng phiền phức, nếu bị nhiễm phải, thì cực kỳ trí mạng với võ giả.
Nhưng Vương Đằng này cùng lắm là mạnh hơn một chút, vừa rồi hắn đã nhìn thấy toàn bộ quá trình chiến đấu của đối phương, mặc dù hắn không đánh lại đối phương, nhưng hắn tin tưởng vào Cổ độc của mình, đối phương cũng không thể làm gì được.
Cho nên mới dám đi ra ngoài, nếu không thì dã lặng lẽ rời đi từ lâu rồi.
Đúng như Vương Đằng nói, hắn cảm thấy bản thân lại có thể rồi.
“Vô sỉ!”
Người của Nhạc gia nghe thấy lời nói của Vương Đằng, lại thấy Lam Ngọc trầm mặc, trên mặt dần lộ ra vẻ chán ghét.
Lúc đối mặt với người lây nhiễm Hắc Ám thì không dám xuất hiện, bây giờ nó đã bị giết rồi, thì lại đứng ra, hành vi này đúng là khiến người ta chán ghét.
Không chỉ là người Nhạc gia, đến cả người xem trận đấu ở bên ngoài cũng không khỏi nảy sinh sự chán ghét với Lam Ngọc này.
Lam Tễ gia chủ Lam gia nhíu mày, Lam Ngọc này làm sao vậy chứ, nếu đã chạy rồi, thì hà cớ gì lại quay về, hôm nay bị người ta vạch trần sự thật, thứ vứt đi không chỉ là thể diện của hắn, mà còn là thể diện của Lam gia bọn họ.
Hắn vốn thấy thiên phú của Lam Ngọc có thể sánh vai với Lam Thượng, trong lòng còn có chút vui vẻ, nhưng bây giờ lại không khỏi cảm thấy hơi thất vọng.
Lam Ngọc nhìn ánh mắt chán ghét của mọi người, có vẻ như cũng phát giác được chỗ không đúng, sắc mặt lập tức biến đổi, đột nhiên có chút hối hận không nên đi ra ngoài vào lúc này.