“Có thể.” Nhạc Yên thách thức nói: “Ngươi đừng xem thường Nhạc gia ta.”
“Được, quyết định như vậy đi, nhưng ta muốn điểm tích luỹ của liên minh phó chức nghiệp.” Vương Đằng nói.
“Có thể.” Nhạc Yên gật đầu.
“Vậy ta đi đây.” Vương Đằng nói.
“Đợi chút, ngươi có thể đừng vội vàng như vậy không, độc của người Nhạc gia ta vẫn chưa được giải.” Nhạc Yên bất đắc dĩ nói.
“Ồ!” Vương Đằng cũng có chút bất lực, phụ nữ Hắc đạo quả nhiên thật phiền phức, nhưng nghĩ về việc kiếm lời được điểm tích lũy của nàng, nhịn.
Hai người đáp xuống mặt đất, người của Nhạc gia ở phía xa đã tỉnh lại, tránh được vòng chiến đấu của Vương Đằng và người mặc áo choàng đen, không bị ảnh hưởng đến.
Nhưng nhìn dáng vẻ của bọn họ, cũng không tốt lắm, sắc mặt mỗi người xám xịt, hơi thở như không có thực, rõ ràng vẫn còn độc ở bên trong.
Những người này khác với Nhạc Yên, Nhạc Yên đã uống thuốc giải độc mà bản thân luyện chế trước, hiệu quả tốt hơn một chút, bọn họ sau này mới uống thuốc, ước chừng đã trúng độc sâu rồi.
“Chị Nhạc Yên!”
Nhạc Bình và đám người Nhạc gia nhìn thấy Nhạc Yên và Vương Đằng bay xuống, ngay lập tức chào đón.
Bọn họ chào hỏi Nhạc Yên trước, sau đó mới nhìn Vương Đằng, dường như trong ánh mắt mang theo sự kính phục.
“Vừa nãy cảm tạ Vương Đằng các hạ đã giải cứu!”
Người thanh niên tên Nhạc Bình ôm quyền với Vương Đằng nói.
“Không có gì! Ta có quen biết với Nhạc Yên, làm sao có thể thấy chết mà không cứu.” Vương Đằng haha cười nói.
Nhạc Yên nghe thấy lời này, không nhịn được khinh bỉ, trước đó tên này suýt nữa không cứu bọn họ, nếu không phải bị người mặc áo choàng đen dồn ép ra ngoài, e rằng thật sự sẽ làm như không nhìn thấy.
Nhưng đám người Nhạc Bình trước đó đang hôn mê, cũng không biết việc này, nghe thấy lời nói của Vương Đằng, đều cực kỳ cảm kích, đồng thời trong lòng cũng không nhịn được âm thầm suy đoán mối quan hệ giữa Nhạc Yên và Vương Đằng.
Đối mặt với sự tồn tại của Hắc Ám xâm nhiễm, Vương Đằng vẫn có thể ra tay cứu giúp, quan hệ giữa hắn và Nhạc Yên chắc chắn không bình thường.
Trong chốc lát, ánh mắt người Nhạc gia nhìn Vương Đằng và Nhạc Yên trở nên mập mờ.
“Được rồi.” Nhạc yên ngay lập tức cảm nhận được điều gì đó, vội vàng cắt ngang tưởng tượng xa vời của những người này, hỏi: “Các ngươi hồi phục như thế nào rồi?”
“Sau khi uống thuốc giải ngươi đưa, áp chế được phần nào độc tố, nhưng có lẽ chúng ta trúng độc quá lâu, bỏ lỡ thời gian tốt nhất, bây giờ độc tố trong cơ thể gần như đã lan ra toàn bộ cơ thể rồi.” Khóe miệng Nhạc Yên để lộ ra sự cay đắng nói: “Xem ra chúng ta không thể tiếp tục tham gia cuộc thi nữa.”
“Đưa tay cho ta xem thử.” Lông mày xinh đẹp của Nhạc Yên nhíu chặt, mở miệng nói.
Nhạc Bình lập tức vươn tay ra.
Ngón tay Nhạc Yên đặt trên cổ tay hắn, cẩn thận cảm ứng, lông mày ngày càng nhíu chặt, nói với những người Nhac gia khác: “Các ngươi cũng đưa ta xem thử.”
Mấy người còn lại sôi nổi tiến lên phía trước, đưa cổ tay cho Nhạc Yên, để nàng kiểm tra.
Vương Đằng đứng bên cạnh xem náo nhiệt, đương nhiên hắn biết đây là loại độc gì, cũng biết phải giải như thế nào, nhưng hắn muốn nhìn xem Nhạc Yên này có cách giải độc hay không.
Nhạc Yên xem một lượt tình huống của người Nhạc gia, sắc mặt hơi khó coi, bất đắc dĩ nói: “Trúng độc quá sâu, hiệu quả của đan giải độc của ta chắc chắn sẽ bị giảm đi nhiều, với lại vốn dĩ không đúng bệnh, cũng chỉ có thể áp chế tạm thời mà thôi.”
“Muốn luyện chế thuốc giải phù hợp, cần phải qua một đoạn thời gian nghiên cứu mới được.”
“Độc dược của Lam gia, quả nhiên không tầm thường!”
“Lam Ngọc kia, không ngờ lại là kẻ tiểu nhân, tự mình chạy thoát thân cũng thôi đi, còn muốn góp chúng ta vào.” Một người Nhạc gia phẫn nộ nói.
“Ta thấy hắn thật lòng xem chúng ta là đệm lưng cho hắn, hắn mới thuận lợi tự mình thoát thân.” Một người Nhạc gia khác cũng tức giận nói.
“Đều trách ta, không nên tin tưởng người ngoài.” Sắc mặt Nhạc Bình xấu hổ.
Nhạc Yên nghĩ đến bản thân mình trước kia cũng tin tưởng Lam Ngọc kia như vậy, sắc mặt cũng có chút khó xem, bị cảm giác bị phản bội cũng không dễ chịu gì, chuyện này tạo thành đả kích không nhỏ với nàng.
“Được rồi, việc đã đến nước này, nói nhiều cũng vô ích, lần sau nếu gặp lại hắn, ta tuyệt đối sẽ không để hắn sống tốt.” Nhạc Yên lạnh lùng nói.
“Đúng vậy, kéo hắn vào sổ đen của Nhạc gia ta, nhất định phải đòi lại món nợ này.” Mọi người sôi nổi phụ hoạ.
Nhạc Yên đột nhiên chú ý đến vẻ mặt bình thản của Vương Đằng, nghĩ đến những thủ đoạn tầng tầng lớp lớp của đối phương, trong lòng khẽ rục rịch, hỏi: “Vương Đằng huynh, ngươi có cách với độc của Lam gia sao?”
“Đơn giản thôi.” Vương Đằng bình thản nói.
“Ngươi thật sự có cách giải độc này?” Nhạc Yên khẽ sững người, lập tức trong mắt phát ra sự kinh ngạc vui mừng.
Nàng chẳng qua chỉ xem ngựa chết thành ngựa sống, không ngờ vậy mà thực sự nhận được câu trả lời chắc chắn như vậy.
“Loại độc này gọi là Lam Thu cổ độc, trên thực tế là một loại độc vật được gọi là Lam Thu, tiến vào bên trong cơ thể, mới làm cho cơ thể các ngươi trúng kịch độc.” Vương Đằng ung dung giải thích.
“Lam Thu cổ độc!” Đám người Nhạc Yên nghe Vương Đằng giải thích, sắc mặt hơi thay đổi, cả người lập tức cảm thấy khó chịu.
Loại độc này vậy mà do một loại độc vật tiến vào bên trong cơ thể bọn họ tạo thành, nghĩ đến có vô số độc vật bò bên trong cơ thể bọn họ, liền khiến bọn họ cảm thấy sởn tóc gáy, lông tơ toàn thân nổi lên.
Đặc biệt là Nhạc Yên, nàng là con gái, bất kể ý chí như thế nào, đối mặt với chỗ buồn nôn như vậy, đáy lòng đều có chút run rẩy.
“Vậy ngươi có cách giải Lam Thu cổ độc này không?” Nhạc Yên vội vàng hỏi.
“Rất đơn giản.” Vương Đằng cười haha nói.
Lời này vừa nói ra, hai mắt Nhạc Yên lập tức sáng lên, nắm lấy cánh tay Vương Đằng, ánh mắt sáng rực nhìn hắn chằm chằm, không thể chờ đợi nói: “Mau, mau, mau giúp ta!”