“Chẳng lẽ còn không đủ?” Vương Đằng kinh ngạc nói.
“Đủ rồi! Đủ rồi!” Khóe miệng Nhạc Yên co giật, tên này nghĩ như thế nào, đã đánh thành như vậy còn không đủ, bọn họ có tàn nhẫn như vậy sao?
Lam Ngọc này đã đủ thảm rồi, đánh tiếp nữa, nàng sợ đối phương thật sự tiêu đời.
“Vậy thì được, thành huệ một triệu tích phân, cám ơn!” Vương Đằng vươn tay nói.
“Sau khi rời khỏi đây lại đưa cho ngươi.” Nhạc Yên lúng túng nói.
“Gì, muốn ký sổ?” Vương Đằng trừng to mắt, giống như cực kỳ bất khả tư nghị nhìn tên trước mắt này.
Tốt xấu cũng là một mỹ nữ, lại ký sổ, điều này không phù hợp thân phận.
“Nhìn ta làm gì, Nhạc gia ta còn có thể nợ tiền ngươi sao.” Trên mặt Nhạc Yên hiện lên một tia xấu hổ, nhưng rất nhanh đã thu liễm lại, ngẩng cổ, ngạo nghễ nói.
“Hy vọng như thế, bằng không....” Vương Đằng liếc Lam Ngọc trên mặt đất một cái, không cần nói cũng biết.
“....” Nhạc Yên trừng to đôi mắt xinh đẹp nhìn Vương Đằng, dường như dám tin.
Chẳng lẽ tên này còn muốn đánh nàng sao?
Trong nháy mắt, vị thiên kiêu mỹ nữ này giống như cảm giác được một cỗ ác ý rất sâu.
Tên trước mắt này quả thực không phải người.
“Khụ khụ.” Vương Đằng bị nàng nhìn có chút chột dạ, vội ho một tiếng, dời đề tài, nói: “Vậy cái đó, ta tìm thử xem, trên người tên này hẳn là mang theo thuốc giải, vậy thì chúng ta không cần đi tìm thuốc giải nữa.”
Nói xong hắn liền ngồi chồm hổm bên cạnh Lam Ngọc, ánh mắt đảo qua, liền dừng trên một chiếc nhẫn không gian trên tay Lam Ngọc, sau đó không chút khách sáo tháo xuống.
Nhìn thấy hành vi cướp bóc này ấn đường người của Nhạc gia giật giật.
Trong lòng không khỏi cảm thán, Vương Đằng này thật sự là một người hung ác.
“Nếu nhẫn không gian này là tinh thần lực không có chủ nhân, thì không cách nào mở ra.” Nhạc Yên cạn lời nói.
Nàng đương nhiên biết Vương Đằng muốn làm gì, chỉ là chuyện này quá không thực tế, nếu không bản thân nàng đã ra tay rồi, làm gì còn phải tiêu phí một triệu tích phân để Vương Đằng giải độc.
“Đây không phải rất đơn giản.” Vương Đằng mỉm cười, tinh thần lực ầm ầm xông ra, tấn công ấn ký tinh thần trên nhẫn không gian.
Thậm chí hắn cũng không cần vận dụng tinh thần cấp Vực Chủ, chỉ cần vận dụng tương đương với tinh thần lực cảnh giới cấp Vũ Trụ đỉnh phong, là có thể phá giải ấn ký tinh thần này.
Dù sao lúc tinh thần lực của hắn ở cấp Vũ Trụ đỉnh phong, cũng đã gấp ba lần võ giả cấp Vũ Trụ tầm thường, có thể so sánh với tinh thần cấp Vực Chủ.
Ầm!
Một tiếng nổ vang truyền ra, lập tức trên nhẫn không gian giống như vang lên từng trận “răng rắc”, cuối cùng giống như có vật gì đó vỡ vụn ra, “rắc” một tiếng, phía trước không bị ngăn cản nữa, tinh thần lực của Vương Đằng thuận lợi tiến vào trong nhẫn không gian.
“Phì!”
Lam Ngọc trong hôn mê nháy mắt không thể khống chế phun ra một ngụm to máu tươi, vậy mà tỉnh lại, trừng to đôi mắt mê mang nhìn bốn phía.
“....”
“Phá.... Phá giải rồi!?”
Nhạc Yên có chút khó có thể tin nhìn về phía Vương Đằng, tinh thần lực của tên này mạnh cỡ nào, lại cứng rắn phá ấn ký tinh thần của Lam Ngọc.
Ấn ký tinh thần ở trong trang bị không gian cũng không dễ dàng loại bỏ như vậy, tinh thần lực phải mạnh hơn chủ nhân của nó, mới có thể, bằng không vừa nãy nàng cũng sẽ không nhắc nhở Vương Đằng.
Kết quả không ngờ hắn lại thật sự cưỡng ép phá giải ấn ký tinh thần của Lam Ngọc.
Khó trách hắn có thể xông qua tầng thứ bảy của tháp Huyễn Tâm, chỉ sợ tinh thần lực của đối phương thật sự cực kỳ lớn mạnh.
Chỉ là nàng thật sự không nghĩ ra, vì sao một võ giả cấp Vũ Trụ có thể có tinh thần lực lớn mạnh như vậy?
Nhạc Yên hít một hơi thật sâu, cực lực khiến cho bản thân bình tĩnh trở lại, ánh mắt nhìn về phía Vương Đằng càng trở nên thêm phức tạp vài phần.
“Là ngươi!”
Lúc này Lam Ngọc cũng khôi phục tinh thần lại, rốt cục biết đã xảy ra chuyện gì, hoảng sợ nhìn Vương Đằng, hét lớn: “Trả nhẫn không gian lại cho ta.”
“Chờ một chút.” Vương Đằng vừa đem tinh thần lực thâm nhập trong nhẫn không gian, vừa nói.
“....” Nhạc Yên.
Giọng điệu thương lượng này là chuyện gì?
Làm như không ai biết ngươi đang cưỡng đoạt.
“Ngươi!” Lam Ngọc giận không thể nhịn, nhưng không có cách nào, lại nghẹn khuất phun ra một ngụm lớn máu tươi: “Phì....”
“Thế nào?” Nhạc Yên cũng liếc Lam Ngọc, sau đó hỏi Vương Đằng.
“Không ngờ tên này lại tìm thấy không ít linh dược trân quý.” Ánh mắt Vương Đằng lộ ra một tia kinh ngạc, sau đó không chút khách sáo thu nó cho mình.
Từng gốc linh dược chuyển ra từ trong nhẫn không gian của Lam Ngọc, bị hắn cất vào trong trang bị không gian của mình.
“Phì!” Lam Ngọc nhìn một màn này, lần thứ hai phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt quả thực sắp phun lửa.
“....” Nhạc Yên nhìn hành vi cướp bóc của Vương Đằng, không khỏi có chút cạn lời, nhưng trong lòng cũng không khỏi nảy ra một tia hâm mộ.
Từng gốc linh dược đó, phải tốn không ít thời gian đi tìm, thậm chí không ít linh dược cũng cực kỳ trân quý, không ngờ cứ như vậy bị Vương Đằng vô cớ lấy đi, thật là khiến người ta hâm mộ.
“Ngươi muốn?” Vương Đằng nhìn nàng một cái, hỏi.
“Không, ta không muốn.” Nhạc Yên nói.
“Giả vờ.” Vương Đằng trợn mắt xem thường.
“....” Trong lòng Nhạc Yên buồn bực, tức giận hỏi: “Ngươi tìm được thuốc giải không?”
“Đợi một lát.” Vương Đằng trả lời một câu, liền làm chuyện của bản thân tiếp tục xem xét nhẫn không gian của Lam Ngọc, dường như tất cả đồ vật giá trị quý giá đều bị hắn lấy đi, trừ linh dược ra, còn có không ít độc dược, thuốc giải, thậm chí là nguyên thạch.
Không bao lâu, dường như chiếc nhẫn không gian đó đã bị Vương Đằng chuyển sạch, hắn nhìn Lam Ngọc, cười ha hả nói: “Không ngờ thằng nhóc ngươi còn khá giàu có.”
“Vương Đằng, ngươi làm như vậy, không sợ Lam gia ta....” Lam Ngọc nghiến răng nghiến lợi, chỉ là còn chưa nói xong, đã bị cắt ngang.
“Hiện tại chúng ta là quan hệ cạnh tranh, ta lấy chút đồ vật của ngươi thì làm sao, hoàn toàn trong quy tắc, chẳng lẽ Lam gia của ngươi không thua được? Nhỏ thì thua, già muốn đến ức hiếp ta?” Vương Đằng ha hả cười nói.