Lam Ngọc trừng mắt, nhất thời không nói nên lời, tên khốn này con mẹ nó vô sỉ.
Đó là lấy chút đồ sao?
Quả thực là dọn sạch được chưa!
Hơn nữa cái gì gọi là nhỏ thì thua, già muốn đến ức hiếp hắn.
Ai nói muốn kêu người già ức hiếp hắn, tên khốn này cố ý nói ra lời này trước mặt nhiều người như vậy, chính là muốn lấp kín con đường của hắn, ngay cả uy hiếp cũng không làm được.
Sau này trưởng bối của Lam gia khẳng định không dám dễ dàng ra tay với hắn, bằng không không chừng bị người nói như thế nào.
Đối với những gia tộc chính như bọn họ mà nói, từng người đều cực kỳ để ý mặt mũi.
Ít nhất ở bên ngoài, bọn họ sẽ không làm gì tên này.
Lam Ngọc nghẹn khuất lại muốn hộc máu.
“Vương Đằng này đúng là tức chết người không đền mạng, Lam Ngọc đó gặp phải hắn cũng là xui xẻo.”
“Quá thảm, nhẫn không gian đều bị dọn sạch, phía sau còn thi đấu như thế nào?”
“Thi đấu? Không bị đào thải đã xem như không tệ rồi, còn muốn tiếp tục trận đấu kế tiếp.”
“Cũng đúng, Vương Đằng khẳng định sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn.”
“Các ngươi nói Lam Ngọc này có thể bị giết hay không?”
“Hẳn là không đến nỗi đâu, tốt xấu là thiên kiêu của Lam gia, Vương Đằng phỏng chừng sẽ có kiêng kị.”
....
Thế giới bên ngoài, mọi người thấy tình hình trong màn ánh sáng, đồng thời vui sướng khi người gặp họa, cũng không khỏi có chút đồng tình với Lam Ngọc.
Tên này chẳng những bị đánh ngay cả cha mẹ đều không nhận ra, còn bị cướp đoạt sạch sẽ.
Quả thực là một người thảm nhất trong tất cả thiên tài nghề phụ dự thi, không có gì có thể so sánh.
Trên chỗ ngồi của Lam gia, sắc mặt gia chủ Lam gia biến thành màu đen, hoàn toàn đã không đành lòng nhìn thẳng.
Lam Ngọc này thật sự là tự làm bậy không thể sống.
Hắn không nhịn được thở dài, không biết làm sao, cảm thấy một cảm giác vô lực sâu sắc.
Hành tinh Dược Viên.
Vương Đằng ném nhẫn không gian cho Lam Ngọc, trong tay cầm một cái bình ngọc, mở bình ra ngửi thử, nói: “Đây chính là thuốc giải.”
“Ngươi xác định?” Nhạc Yên thấy hắn chỉ ngửi, nhất thời có chút nghi ngờ.
Qua loa như thế, tên này đáng tin không?
Sắc mặt Lam Ngọc cũng khẽ biến, có chút bất khả tư nghị, làm sao tên khốn này biết đó chính là thuốc giải của cổ độc Lam Thu?
Chẳng lẽ trước đó lời hắn nói là thật?
Hắn biết làm sao giải cổ độc Lam Thu!
“Dù sao ta nói đặt ở đây, các ngươi ăn không?” Vương Đằng không giải thích cái gì, thản nhiên nói.
“Ăn.” Nhạc Yên cắn chặt răng, cuối cùng lựa chọn tin tưởng Vương Đằng, vươn tay nói: “Đưa đây.”
“Nếu đây là thuốc giải của Lam Ngọc, ta sẽ không cần một triệu tích phân của các ngươi, giảm giá vậy, mỗi người năm trăm triệu tích phân.” Vương Đằng không vội vã đưa bình ngọc cho Nhạc Yên, mà cười ha hả nói.
“Năm trăm nghìn tích phân!?” Nhạc Yên vươn tay không nhịn được nắm chặt thành nắm tay.
Rõ ràng là có sẵn thuốc giải, tên này lại muốn thu năm trăm triệu tích phân của bọn họ, quả thực đừng quá đen tối.
Sắc mặt Lam Ngọc lại càng đen hơn, tên khốn này lấy thuốc giải của hắn kiếm tích phân, còn có thể cần mặt mũi không, thật sự giận đến cực hạn.
Nhưng mà hắn không có cách nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi chuyện.
Điều duy nhất hắn có thể làm, chính là hy vọng đám người Nhạc Yên đừng đồng ý với Vương Đằng, khiến dự định của hắn ngâm nước nóng.
Nhưng mà....
“Được! Năm trăm triệu thì năm trăm triệu, đưa đây.” Nhạc Yên hít một hơi thật sâu, không muốn lãng phí thời gian nữa, nói thẳng.
“Hehe, điều này đúng rồi.” Vương Đằng cũng không phí lời nữa, trực tiếp ném bình ngọc cho Nhạc Yên.
Từ bên trong Nhạc Yên đổ ra một viên thuốc, đặt trong lòng bàn tay ngửi, nàng là Luyện đan sư, nhiều ít có thể ngửi ra một vài thứ.
Sau khi xác định không có gì vấn đề lớn, nàng lại nhìn Vương Đằng một cái, đầu tiên ăn vào một viên thuốc, sau đó khoanh chân ngồi, tiêu hóa dược lực, loại trừ cổ độc trong cơ thể.
Đám người Nhạc Bình của Nhạc gia cũng không dám nhiều lời, đều là đứng ở bên cạnh lo lắng nhìn Nhạc Yên, cũng không biết có phải viên thuốc kia là thuốc giải thật sự hay không.
Chỉ có sắc mặt Vương Đằng cực kỳ bình tĩnh, khoanh hai tay, đứng ở một bên lẳng lặng chờ đợi.
Ánh mắt Lam Ngọc lóe ra, trong tay nắm lệnh bài, cảnh giác nhìn Vương Đằng, dường như đều chuẩn bị bỏ quyền bất cứ lúc nào.
“Đừng lo lắng, ta không giết ngươi.” Vương Đằng nhìn hắn một cái, khẽ cười nói: “Nếu ta muốn giết ngươi, ngươi căn bản không cơ hội bỏ quyền.”
“Ngươi không dám giết ta.” Trong lòng Lam Ngọc nhẹ nhàng thở ra, cười lạnh nói.
“Ngươi thật cho rằng như vậy?” Vương Đằng cười như không cười nhìn hắn.
Trái tim Lam Ngọc nhất thời nhảy lên, cũng không dám nói thêm một câu, từ trong ánh mắt đối phương hắn nhìn thấy một tia lạnh nhạt, hắn biết tên này tuyệt đối dám giết hắn, người này còn ác độc hơn trong tưởng tượng của hắn.
“Như vậy đúng rồi, thành thật thi đấu, ta sẽ không làm gì ngươi, ít nhất hiện tại là như vậy.” Vương Đằng nói.
Lam Ngọc cúi đầu, không nói được một lời, trong đáy ánh mắt lộ vẻ oán độc, nhục nhã như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không quên.
“Ngươi chờ đó cho ta, sớm muộn ta sẽ đòi lại món nợ này.”
Trong lòng hắn hung hăng thầm nghĩ.
Vương Đằng nhàn nhạt cười, không nhìn hắn nữa, nếu không phải vì nhổ lông cừu, tên này sẽ không cần giữ lại.
Về phần có thể để lại uy hiếp gì đó hay không lưu, nói thật hắn căn bản không nghĩ tới điều này, với thực lực cỉa Lam Ngọc, cho dù cho hắn tu luyện thời gian ba trăm năm nữa, cũng không thể tạo thành uy hiếp đối với hắn.
À đúng rồi, ba trăm năm sau, cũng không biết hắn là cảnh giới gì đâu.
Một lát sau, Nhạc Yên chợt mở mắt, trong miệng đột nhiên phun ra một ngụm to máu tươi màu xám đen.
Phì!
Máu tươi rơi trên mặt đất, nhất thời tỏa ra từng làn khói màu xám đen, tản ra một mùi tanh tưởi.
Thậm chí trong máu đó, vậy mà còn có thể nhìn thấy từng con trùng dài nhỏ, đang nhúc nhích, khiến người ta buồn nôn.
Đám người Nhạc Bình đều kinh ngạc, vội vàng lùi mấy bước, sợ bị con trùng này dính đến trên người.
“Đây là cổ độc Lam Thu?!”