Vừa mới tới gần, một tiếng gào rống chợt vang lên.
Lập tức từng luồng khí thế lớn mạnh từ trên ngọn núi ầm ầm bùng nổ ra, nghiền áp đến đám người Vương Đằng.
“Đây là tinh thú cấp Hoàng tuyệt đỉnh!” Ánh mắt Vương Đằng hơi ngưng đọng, trong lòng có chút kinh ngạc, khí thế trong cơ thể cũng tản ra, ngăn chặn luồng khí thế kia, sau đó ánh mắt nâng lên, nhìn về phía trước.
Không gian hơi dao động, một cự viên màu đen khổng lồ chợt bước ra, xuất hiện ở trước mặt hắn.
“Đây là tinh thú cấp Hoàng tuyệt đỉnh!” Đám người Nhạc Yên đều bị kinh hãi, như gặp đại địch.
Ánh mắt Vương Đằng hơi lấp lóe, nhìn về phía sên Hi Quang.
Sên Hi Quang thấy vậy mà không dọa được Vương Đằng, có chút thất vọng, lúc này mở miệng nói: “Tiểu Hắc, là ta.”
“Tiểu Hắc? Cái tên này gọi thật qua loa.” Trong lòng Vương Đằng mỉa mai nói.
“Ngươi không biết xấu hổ nói nó?” Viên Cổn Cổn không nhịn được mở miệng nói.
“Ngươi biết cái gì, ta gọi đó là giản dị tự nhiên, nó thuần túy là không có văn hóa.” Vương Đằng thề thốt nói.
“.... Thật không hổ là ngươi.” Viên Cổn Cổn cạn lời nói.
“Gào!”
Trong miệng cự viên màu đen phát ra một tiếng rít gào trầm thấp, thân thể cao lớn đó vậy mà cũng bắt đầu thu nhỏ lại, hóa thành cao ba mét, một bước đi ra, xuất hiện ở trước mặt Vương Đằng cách năm mét, nhìn về phía sên Hi Quang trên vai hắn.
“Hi Quang, vì sao ngươi dẫn nhân loại tới đây?”
Lập tức một tiếng nói hùng hậu truyền ra từ trong miệng cự viên màu đen đó, nói lại là ngôn ngữ của nhân loại.
Sắc mặt đám người Nhạc Yên buộc chặt tới cực hạn, đồng thời trong lòng cực kỳ ngạc nhiên, ánh mắt dừng trên người sên Hi Quang.
Con tinh thú cấp Hoàng tuyệt đỉnh này vậy mà giao tiếp với “Con sên” nho nhỏ đó?
Chẳng lẽ “Con sên” này cũng là một tinh thú cấp Hoàng tuyệt đỉnh?
Điều này rất hoang đường!
Nhìn thế nào, cũng không giống.
Nhưng mà bọn họ cũng rất rõ ràng, nếu giữa tinh thú thực lực không tương đồng, căn bản sẽ không giao tiếp khách sáo như thế.
Đây rõ ràng có gì đó sai sai.
Hơn nữa con vượn đen đó lại gọi “Con sên” đó là Hi Quang, cái tên này....
Đám người Nhạc Yên nhìn về phía sên Hi Quang ánh mắt nhất thời trở nên có chút khác biệt, trong lòng suy nghĩ bay tán loạn, không nhịn được truyền âm hỏi: “Vương Đằng, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
“Các ngươi không cần biết nhiều như vậy, xem là được.” Vương Đằng nói.
“....” Nhạc Yên buồn bực không thôi, lòng hiếu kỳ đầy đến bùng nổ, cố tình lại không lấy được đáp án, thực sự khiến nàng tựa như lo lắng bất an, khó chịu không chịu nổi.
“Ta muốn lấy đi linh dược của ta.” Sên Hi Quang nói.
Nhưng vào lúc này, Vương Đằng rõ ràng nhìn thấy khóe mắt cự viên màu đen này hung hăng co giật một chút.
“Những người kia không thành thật.” Trong lòng hắn thầm nghĩ.
“Có vấn đề gì sao?” Giọng nói của sên Hi Quang trở nên lạnh như băng, trên người nó lặng yên tản mát ra một loại khí thế khủng bố, đó là khí thế còn khủng bố hơn tinh thú cấp Hoàng tuyệt đỉnh rất nhiều.
Chính là loại khí thế này, khiến cho liên minh Phó Chức Nghiệp điều động ba vị cường giả cấp Bất Hủ.
Trong mắt cự viên màu đen nhất thời lộ ra một tia kiêng kị, thân thể cao lớn đó lại hơi cong xuống, liên thanh nói: “Không thành vấn đề, đi theo ta đi.”
“Những linh dược đó đều ở chỗ cũ, không có bất kì vấn đề gì, ngươi muốn lấy thì lấy đi thôi.”
“Vậy thì tốt.” Sên Hi Quang ý vị thâm trường nhìn nó nói.
Khóe miệng Vương Đằng co giật, hoàn toàn không ngờ tên to con này lại sợ nhanh như vậy, tiết tháo rơi sạch.
Cự viên màu đen bay về đỉnh núi phía trước, có nó dẫn dắt, đám người Vương Đằng thông suốt.
Những khí tức mịt mờ trên đỉnh núi chỉ nhìn quét đến, nhưng chưa tiến hành ngăn cản bọn họ.
Đám người Nhạc Yên dọc theo đường đi tuy rằng hết hồn, nhưng phát hiện chỉ là kinh ngạc không có nguy hiểm, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra,
Lập tức trong lòng bọn họ cũng càng thêm tò mò.
Rốt cuộc Vương Đằng muốn làm gì?
Thần thần bí bí!
Nơi này rõ ràng có tinh thú cực kỳ lớn mạnh bảo vệ, hơn nữa cũng không chỉ một con, khẳng định không đơn giản.
Vừa nãy mấy lời nói phía sau, sên Hi Quang và cự viên màu đen đều dùng tinh thần để trao đổi, cho nên bọn họ cũng không nghe được, cũng không biết bọn họ cụ thể muốn làm cái gì.
Mấy người dưới sự dẫn dắt của cự viên màu đen, cuối cùng dừng trên đỉnh núi.
Ở phía trước, một cửa động thật lớn xuất hiện ở trước mặt Vương Đằng, cự viên màu đen dẫn đầu đi vào bên trong.
“Đuổi theo đi.” Sên Hi Quang nói.
Ánh mắt Vương Đằng chợt lóe, gật đầu, giậm chân đi lên, trái lại không chần chờ quá nhiều.
Trong cửa động là một thạch đạo rộng rãi rất dài, mà chính giữa thạch đạo thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một hai thạch thất, bên trong có từng con tinh thú thân thể không nhỏ phủ phục, trên người tản mát ra khí tức lớn mạnh, tối thiểu là cấp Hoàng thượng vị.
Lúc cự viên màu đen đi tới, tất cả những tinh thú đều cúi cái đầu cao ngạo, biểu thị thần phục.
Thủ vệ nghiêm mật như thế, khiến cho đám người Nhạc Yên ngày càng kinh hãi và hoài nghi.
Đám người Vương Đằng xuyên qua hết thạch đạo này đến cái khác, sau khi trải qua bốn năm thạch thất, phía trước rốt cục rộng mở, một mảnh không gian thật lớn chợt hiện lên trước mắt bọn họ.
“Tới rồi sao!” Trong lòng Vương Đằng vừa động, đột nhiên ồ nhẹ một tiếng, nhìn về bốn phía: “Nơi này lại có hoa văn thiên địa do thiên nhiên hình thành.”
“Mời!” Cự viên màu đen làm một thủ thế mời với đám người Vương Đằng.
Vương Đằng hơi gật đầu, đi vào trong cửa động đó, lập tức một mùi thuốc nồng đậm tới cực hạn đập vào mặt, khiến cho người ta say mê.
“Điều này!!!” Đám người Nhạc Yên nhìn tình hình bên trong, nhất thời dại ra, tràn ngập bất khả tư nghị.
“Nhiều như vậy!” Chính là Vương Đằng, cũng không nhịn được hít một hơi khí lạnh, trong lòng chấn động không thôi.
Vừa nhìn đi, các loại linh dược giống như rác rưởi chồng chất thành núi, tùy ý đặt ở các góc, cho người ta một lực xung kích thật lớn.