Vương Đằng thậm chí nhìn thấy, một vài linh dược bị thứ gì đó gặm mấy miếng, sau đó tùy ý vứt bỏ mặt đất, giống như rau cải trắng bị người ta ăn còn thừa lại.
“Thế nào, những linh dược này, ngươi có thể tùy ý lấy dùng.” Sên Hi Quang thản nhiên nói.
“....” Vương Đằng nhìn về phía sên Hi Quang chỗ bả vai, giống như trên ót nó nhìn thấy bốn chữ to.... Tài đại khí thô!
Đáng ghét, bị nó làm màu rồi.
“Quả Thiên Phỉ! Lá Băng Linh! Hoa Cửu Vĩ Long Quỳ....”
Vương Đằng đi vào trong hang động, ánh mắt đảo qua từng gốc linh dược, giống như thuộc như lòng bàn tay đọc ra tên của chúng nó.
Nhạc Yên khoi phục lại tinh thần, trong mắt hiện lên một tia dị sắc, những linh dược này cho dù là chúng ta không nhất định có thể lập tức kêu ra tên, Vương Đằng chỉ là đi dạo qua, đã kêu ra tên.
Kiến thức cỡ này....
“Linh dược nhiều ghê!” Cuối cùng đám người Nhạc Bình không nhịn được phát ra tiếng kinh ngạc.
Ánh mắt bọn họ nhìn linh dược trong động, đều cảm thấy khiếp sợ dị thường, thậm chí trong lòng cũng không nhịn được dâng lên một tia tham lam không thể kiềm chế.
Cũng may mấy người lập tức lắc đầu, nhìn về phía Vương Đằng và cự viên màu đen kia.
“Vương Đằng, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Nhạc Yên cố nén chấn động trong lòng, hít một hơi thật sâu, hỏi.
“Không có gì.” Vương Đằng cũng không giải thích nhiều, nói thẳng: “Chọn lựa linh dược mà các ngươi cần đi, đến lúc đó đưa cho ta gấp đôi tích phân là được.”
Nhạc Yên có chút phát điên, hai tay nắm chặt thành nắm tay, sau đó buông ra lại nắm chặt, buông ra lại nắm chặt.... lặp lại mấy lần như thế, nàng rất muốn nạy miệng của Vương Đằng ra, để hắn nói cho mình chân tướng, đáng tiếc không có bất kì biện pháp gì với hắn, cuối cùng chỉ có thể hóa đau buồn thành sức mạnh, vùi đầu bắt đầu chọn lựa linh dược mà mình cần.
Nói thật, ở đây có rất nhiều linh dược vô cùng trân quý, mỗi một loại nàng đều rất muốn.
Là một Luyện đan sư, không ai có thể chống lại sự hấp dẫn của linh dược.
Không biết làm sao có lòng nhưng không có sức.
Cho dù nàng muốn, nhưng cũng không trả nổi gấp đôi tích phân đó, cho nên chỉ có thể chọn lựa linh dược mình cần.
“Chúng ta cũng có thể chứ?” Đám người Nhạc Bình nuốt nước miếng, cẩn thận hỏi.
“Chỉ cần trả tích phân, không có gì là không thể.” Vương Đằng thản nhiên cười nói.
Đám người Nhạc Bình tưởng tượng đến gấp đôi lần tích phân đó, trong lòng còn có chút đánh trống rút lui.
“Các ngươi cứ việc chọn lựa, đừng lo vấn đề tích phân.” Một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai bọn họ, rõ ràng chính là Nhạc Yên đang truyền âm cho bọn họ.
Chỉ cần có thể tiến vào trận chung kết cuối cùng, trả giá một chút tích phân có là gì.
Những người này đều là thiên tài của Nhạc gia, bọn họ ở trong hội giao lưu lấy được thành tích tốt, cũng có trợ lực cực lớn đối với Nhạc gia.
Phương diện này Nhạc Yên vẫn rất rõ ràng, bố cục ở đâu.
Đám người Nhạc Bình hơi vui vẻ, cảm kích gật đầu với Nhạc Yên, lập tức bắt đầu chọn lựa linh dược mình cần.
Vương Đằng không để ý tới bọn họ, cũng tự mình bắt đầu chọn lựa.
Dược liệu chính mà hắn cần, không biết có ở đây không?
Hy vọng vẫn rất lớn.
Dù sao dược liệu ở đây thật sự quá kỳ quái, hắn cũng không tin không tìm thấy.
Hắn trực tiếp mở ra ‘đôi mắt Chân Thị’, nhìn quét qua từng gốc dược liệu, có vài linh dược bị xếp chồng ở phía dưới, từ mặt ngoài rất khó nhìn ra, vận dụng ‘đôi mắt Chân Thị’ có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian và phiền phức, trực tiếp tìm được linh dược có giá trị nhất.
Nhưng mà có một điểm làm cho Vương Đằng rất tức giận, không nhịn được tức giận nói: “Là ai, ai không có việc gì gặm những linh dược này, còn chỉ gặm một hai miếng đã ném một bên, quả thực phung phí của trời.”
“Khụ khụ!”
Cự viên màu đen bên cạnh đầy vẻ xấu hổ, vươn ngón tay tráng kiện gãi cái mặt vượn đén thui của mình.
Vương Đằng lập tức liếc nó một cái, quả nhiên là con vượn đen này.
Đồ phá của!
“Ta kêu ngươi hỗ trợ trông coi linh dược, ngươi trông coi như vậy?” Sên Hi Quang tức giận nói.
“Cái đó, không nhịn được.” Cự viên màu đen chột dạ nói.
“Vậy ngươi chỉ gặm một hai miếng là chuyện gì? Còn không bằng ăn luôn cả gốc, để không ai nhìn ra.” Vương Đằng không nhịn được trợn mắt xem thường, đối với cách làm bịt tay trộm chuông này quả thực là cạn lời đến cực hạn.
“Không ngon, chưa gặm một hai miếng đã không muốn ăn.” Cự viên màu đen nói.
“Ngươi như vậy quá lãng phí ngươi có biết hay không, còn không bằng luyện chế thành đan dược, không phải càng thơm hơn sao?” Vương Đằng không nhịn được châm biếm.
Tinh thú cấp Hoàng tuyệt đỉnh thì thế nào, không có đầu óc như thế, lãng phí linh dược như thế, quả thực người thần đều phẫn nộ.
Huống chi có sên Hi Quang ở bên cạnh, hắn cũng không sợ đối phương thẹn quá thành giận.
Cự thú Tinh Không thì sao, ngươi thẹn quá thành giận một cái thử xem.... hừ hừ!
“Ta cũng không biết luyện chế đan dược, ta chỉ là một tinh thú mà thôi.” Cự viên màu đen nói thầm.
“Nếu ngươi muốn luyện chế đan dược, có thể kêu hắn hỗ trợ.” Sên Hi Quang ý vị thâm trường nói: “Thậm chí muốn rời đi nơi này, cũng phải xin hắn.”
Cặp mắt của cự viên màu đen chợt sáng ngời, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Vương Đằng, hỏi: “Hắn thật sự có thể giúp ta rời khỏi đây?”
“Má nó, lão tử bị nhốt ở trong này hơn một ngàn năm, hơn một ngàn năm, ngươi có biết đây là cảm giác gì không? Ta đã sớm không chịu nổi, chỉ có rời khỏi nơi này, suy nghĩ của ta mới có thể thông suốt, cảnh giới của ta mới có có thể đột phá.”
“Điều này ngươi phải hỏi hắn.” Sên Hi Quang nói.
Vương Đằng nhận thấy ánh mắt của cự viên màu đen, trong lòng không khỏi có chút chột dạ, sẽ không phải muốn đánh hắn chứ? Vội vàng hỏi sên Hi Quang: “Nó nhìn ta như vậy làm gì?”
“Ta nói cho nó biết, ngươi có thể mang nó rời khỏi nơi này.” Sên Hi Quang giải thích một phen.