Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 3289 - Chương 3289. Thần Viên Ba Mắt! Cỏ Vong Ưu Tuyệt Hồn! Hoa Cửu Khiếu Độ Kiếp! Trở Về! (2)

Chương 3289. Thần Viên ba mắt! Cỏ Vong Ưu Tuyệt Hồn! Hoa Cửu Khiếu Độ Kiếp! Trở về! (2)
Chương 3289. Thần Viên ba mắt! Cỏ Vong Ưu Tuyệt Hồn! Hoa Cửu Khiếu Độ Kiếp! Trở về! (2)

“Rời đi nơi này!” Vương Đằng hơi sửng sốt, nói: “Nơi này là tinh cầu chuyên môn chăm sóc linh dược của tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp, những tinh thú này ước chừng chính là dùng để bảo vệ linh dược nhỉ, liên minh Phó Chức Nghiệp sao lại dễ dàng thả đi, ta không giúp được nó.”

“Thêm một mình nó không nhiều, bớt một mình nó không ít, liên minh Phó Chức Nghiệp không coi trọng như vậy, với năng lực của ngươi, hẳn là có thể giúp hắn rời đi.” Sên Hi Quang nói.

“Điều này....” Vương Đằng rơi vào chần chờ.

Từ trước đến nay hắn không có ích lợi không dậy sớm, vô duyên cớ giúp một tinh thú, mưu đồ gì?

Sên Hi Quang dường như biết Vương Đằng suy nghĩ cái gì, nói với cự viên màu đen mấy câu gì đó.

Cự viên màu đen lập tức nhìn về phía Vương Đằng, vỗ ngực, nói: “Vị tiểu ca này, nếu ngươi bằng lòng giúp ta rời khỏi nơi đây, ta có thể đi theo bên cạnh ngươi làm bảo tiêu một khoảng thời gian, ý của ngươi thế nào?”

“Bảo tiêu?” Sắc mặt Vương Đằng cổ quái, kêu một con vượn đen làm bảo tiêu của hắn, bức tranh này, thực sự có chút kỳ quái.

“Vương Đằng, ngươi đừng thấy tên này này dung mạo xấu xí, thật ra lai lịch của nó không nhỏ, thiên phú là tồn tại mạnh nhất hạnh tinh Dược Viên này.” Sên Hi Quang đột nhiên cực kỳ thần bí truyền âm nói.

“Thiên phú mạnh nhất, lẽ nào nó có huyết mạch đặc thù gì?” Trong lòng Vương Đằng vừa động, hỏi.

“Không sai.” Sên Hi Quang gật đầu, tiếp tục truyền âm: “Ngươi xem thử ấn đường của nó.”

“Ừm?” Ánh mắt Vương Đằng đảo qua, nhất thời có chút kinh ngạc, trước đó hắn vẫn chưa phát hiện, chỗ ấn đường của con vượn đen này, lại có một đường hoa văn thẳng màu tím bạc, giống như một mắt nhắm chặt.

Thần viên ba mắt!

Đột nhiên, trong đầu Vương Đằng nảy ra một cái tên.

Nghe đồn lúc viễn cổ, có một loại cự thú Tinh Không tên là thần viên ba mắt, cực kỳ lớn mạnh, đặc biệt con mắt thứ ba của nó, một khi mở, có thể phóng xuất ra thần quang uy lực vô cùng, quét ngang một mảnh tinh vực.

Nếu chọc giận tồn tại cỡ này, cho dù là tồn tại cấp Chân Thần cũng không dám trực diện hung uy của nó.

Đương nhiên đó là thần viên ba mắt lớn mạnh nhất!

Nhưng mà cho dù là hơi yếu một chút, cũng đủ khiến cho tồn tại cấp Bất Hủ cảm thấy kinh sợ, không dám dễ dàng đối địch.

Một vài cấp Bất Hủ tôn giả, nếu gặp phải nó, đều phải nhượng bộ lui binh.

Đáng tiếc cự thú Tinh Không cỡ này hiện giờ đã cực kỳ hiếm thấy, cho dù là một vài tồn tại cấp Bất Hủ, cũng chưa gặp qua hình dáng thật của nó.

Nếu không phải Vương Đằng sở hữu trí nhớ của Hư Vô Thôn Thú, thật sự không biết tồn tại của cự thú Tinh Không cỡ này.

Giờ phút này kết hợp với một ít đặc điểm của cự viên màu đen trước mắt này, Vương Đằng càng nhìn càng cảm thấy có chút tương tự, trong lòng không khỏi có chút chấn động, hít một hơi thật sâu hỏi: “Trong cơ thể nó sở hữu huyết mạch của thần viên ba mắt?”

“Ngươi vậy mà đoán được!” Sên Hi Quang cực kỳ bất ngờ, nhưng rất nhanh thoải mái: “Cũng đúng, ngay cả ta, ngươi cũng có thể nhận ra được, lại làm sao có thể không nhận ra thần viên ba mắt, quả nhiên ta không nhìn lầm ngươi.”

“Trong cơ thể nó quả thật tồn tại một vài huyết mạch của thần viên ba mắt, ngay từ đầu lúc ta gặp được nó, cũng cực kỳ bất ngờ.”

“Bản thân nó biết không?” Ánh mắt Vương Đằng chợt lóe, hỏi.

“Ta không nói cho nó biết.” Sên Hi Quang nói.

“Khó trách, nếu nó biết huyết mạch của mình, chẳng phải là muốn lật trời với ngươi.” Vương Đằng khẽ cười nói.

“Nó không dám!” Sên Hi Quang khinh thường nói: “Nếu không phải ta phát hiện nó, mấy năm nay lại tìm cho nó rất nhiều thiên tài địa bảo, kích phát lực huyết mạch của nó, nó căn bản không phát triển đến mức hiện giờ.”

“Hơn nữa nếu nó muốn tiếp tục phát triển, phải rời khỏi nơi này, đi tìm huyết mạch của thần viên ba mắt, bằng không tương tự sẽ kẹt chết ở cấp Hoàng tuyệt đỉnh.”

Vương Đằng như có suy nghĩ gật đầu, đối với tinh thú mà nói, huyết mạch quả thật là cực kỳ quan trọng.

Huyết mạch tương đương với thiên phú của chúng nó, nếu huyết mạch quá thấp, tương đương là hạn chế sự phát triển của chúng nó.

“Ngươi muốn cho ta mang nó đi?” Vương Đằng hỏi.

“Mang hay không tùy ngươi.” Sên Hi Quang nói: “Ta chỉ cảm thấy thực lực của nó cũng không tệ lắm, cho nên đề cử cho ngươi.”

Vương Đằng cười, nhìn về phía cự viên màu đen trước mặt, mở miệng hỏi: “Ngươi chuẩn bị làm bảo tiêu cho ta mấy năm?”

“Ặc....” Cự viên màu đen lúc này lúng túng, gãi đầu, hỏi: “Ngươi muốn để ta làm bảo tiêu cho ngươi bao lâu?”

“Năm trăm năm đi.” Vương Đằng thuận miệng nói.

“Năm trăm năm!” Cự viên màu đen kinh hãi, trừng mắt to như chuông đồng nói: “Không được không được, năm trăm năm quá nhiều, ta lớn như vậy, cũng mới sống hơn một ngàn năm, còn phải làm bảo tiêu cho ngươi năm trăm năm, vậy còn không bằng chờ ở trong này.”

“Vậy ngươi cứ tiếp tục đợi đi.” Vương Đằng giống như không có gì nói.

“....” Cự viên màu đen nhất thời cạn lời.

“Năm trăm năm có phải quá độc ác hay không?” Sên Hi Quang không nhịn được nói.

Tuy rằng nó mới quen Vương Đằng không lâu, nhưng đối với lòng dạ hiểm độc của hắn cũng có một nhận thức cực kỳ rõ ràng.

Người này thật là đen tối.

“Không nhiều lắm, đối với tinh thú cấp Hoàng tuyệt đỉnh mà nói, năm trăm năm chẳng qua là một cái chớp mắt.” Vương Đằng thản nhiên nói.

Sên Hi Quang không nói gì, lời này không có vấn đề gì.

Nhưng mà đối với một tinh thú bị nhốt hơn một ngàn năm mà nói, còn phải bị trói buộc năm trăm năm nữa, thật sự có chút hố cha.

“Ngươi từ từ cân nhắc, ta không vội.” Vương Đằng không để ý tới cự viên màu đen nữa, quay đầu tiếp tục tìm kiếm linh dược mà mình cần.

Mà ngay lúc Vương Đằng tìm kiếm linh dược, người bên ngoài đã sớm sôi sục, nhiều linh dược như vậy, thực sự khiến cho người ta tạo thành một loại lực xung kích rất lớn.

Rất nhiều người lần lượt nghị luận, trong miệng không ngừng phát ra tiếng kêu kinh ngạc.

“Trời ơi, thật nhiều linh dược!”

“Vương Đằng đây là phát hiện hang bảo tàng nhỉ.”

Hết chương 3289.
Bình Luận (0)
Comment