“Lại nói vì sao cự viên màu đen đó muốn dẫn bọn họ vào hang bảo tàng đó?”
“Không nhìn thấy sao? Là tinh thú hệ Quang đó, vừa nãy hình như chúng nó đang trao đổi cái gì!”
“Đm! Vương Đằng sẽ không phải là thu phục tinh thú hệ Quang chứ? Bằng không vì sao nó phải giúp Vương Đằng?”
....
Không ít người đều đang đoán quan hệ của Vương Đằng và sên Hi Quang, suy cho cùng đó là một tinh thú cấp Hoàng tuyệt đỉnh cực kỳ lớn mạnh, còn là hệ Quang Minh, nếu Vương Đằng thu phục, vậy thật sự là quá trâu bò.
Hơn nữa linh dược đầy động đó, càng khiến người khác đỏ mắt, giờ phút này nếu không phải ở tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp, không có cách cướp trắng trợn, những cường giả cấp Giới Chủ, tồn tại cấp Bất Hủ, chỉ sợ sớm không nhịn được xông lên cướp đoạt.
Đừng nói là người đến từ thế lực vũ trụ các nơi lớn nhỏ, dù là gia tộc chính đan đạo như Đan gia, Nhạc gia, lúc này cũng không nhịn được đỏ mắt.
Nhiều linh dược như vậy, bằng với tồn kho của gia tộc bọn họ, thậm chí còn muốn nhiều hơn.
Tên Vương Đằng này giẫm phải vận cứt chó gì, vậy mà có thể tìm thấy nhiều linh dược như vậy.
Không, phải nói là Vương Đằng và tinh thú hệ Quang Minh kia rốt cuộc đạt thành hợp tác gì, lại khiến nó bằng lòng giao ra nhiều linh dược như vậy.
Trên đài cao lúc này ba người nguyên lão Đan Trần cũng rơi vào trong ngây dại trong nháy mắt, vận may của thằng nhóc này không khỏi tốt quá đi.
Trong nhất thời, bọn họ cũng rất muốn biết Vương Đằng và sên Hi Quang rốt cuộc đạt thành hiệp nghị gì.
Nhưng mà chuyện của cự viên màu đen đó trái lại có thể làm một bình luận, trao đổi của mấy người, tuy rằng hơn phân nửa bọn họ không nghe được, nhưng nhiều ít vẫn nghe được một chút, biết cự viên màu đen đó muốn kêu Vương Đằng dẫn nó rời khỏi hành tinh Dược Viên.
Chuyện này cũng không phải không thể làm.
Nếu Vương Đằng bằng lòng mở miệng, bọn họ cũng không để ý bán cho hắn một mặt mũi.
“Ồ!”
Không bao lâu, Vương Đằng đột nhiên ồ nhẹ một tiếng, ánh mắt dừng trên một góc tản ra quang mang màu xám, lúc này đi qua.
Hắn trực tiếp vận dụng niệm lực tinh thần, hình thành một sức mạnh nhu hòa, đẩy linh dược lớp ngoài ra, lộ ra một cây cỏ nhỏ màu xám trong đống linh dược.
“Đây là.... cỏ Vong Ưu Tuyệt Hồn!” Vương Đằng cẩn thận đánh giá một cái, trong đầu lập tức hiện ra một cái tên, không khỏi kinh ngạc dị thường.
Không ngờ lại có thể gặp được một linh dược hệ Độc cực kỳ hiếm thấy ở trong này.
Hắn một tay nhổ ra, niệm lực tinh thần hình thành một luồng sức mạnh vô hình bao vây lấy, khiến nó lơ lửng trước mặt mình.
“Có linh dược hệ Độc này, độc dược ta điều phối ra, chỉ sợ không có bao nhiêu người có thể giải được nhỉ.”
Một suy nghĩ hiện lên trong đầu Vương Đằng, khóe miệng của hắn không khỏi cong lên một độ cung.
Cỏ Vong Ưu Tuyệt Hồn này cực kỳ đáng sợ, nếu không cẩn thận dùng, cho dù là tinh thú, hay là võ giả, đều sẽ bất tri bất giác rơi vào trong ngủ say, sau đó ở trong giấc ngủ linh hồn mất đi, chết không chút đau khổ.
Mà tuổi của cỏ Vong Ưu Tuyệt Hồn trước mắt này ít nhất đạt tới mười nghìn năm!
Loại linh dược hệ Độc này vốn hiếm thấy, huống chi là đạt tới mười nghìn năm, lại trân quý dị thường.
Chỉ cần một lá cỏ, sau khi trải qua điều phối của hắn, đều có thể dễ dàng độc chết một tồn tại cấp Giới Chủ.
Đương nhiên, bắt buộc có thể khiến cho đối phương trúng chiêu mới được.
Nếu có phòng bị, độc dược lợi hại đi nữa, cũng rất khó phát huy tác dụng.
Hơn nữa tác dụng của cỏ Vong Ưu Tuyệt Hồn này không chỉ có như vậy, Vương Đằng còn biết một vài phương pháp luyện chế khác.
Vương Đằng lặng yên không một tiếng động bỏ linh dược này bỏ vào trong một hộp ngọc, cất vào, sau đó tiếp tục tìm kiếm linh dược mà mình cần.
Từng linh dược hiếm thấy trân quý bị hắn tìm ra, khiến trong lòng hắn tựa như đang nhỏ máu.
Nhiều quá rồi!
Chỉ sợ hắn cũng không có tích phân sung túc mua ở liên minh Phó Chức Nghiệp.
Những linh dược này, đến cuối cùng ước chừng đều phải làm áo cưới cho liên minh Phó Chức Nghiệp.
“Đáng ghét!”
Trong lòng Vương Đằng cực kỳ bất đắc dĩ, cứ như vậy, hắn chỉ có thể lựa chọn một phần nhỏ linh dược.
May mà liên minh Phó Chức Nghiệp coi như có chút lương tâm, cho phí hái, nếu tất cả những linh dược này đều giao cho liên minh Phó Chức Nghiệp, hắn có thể kiếm không ít tích phân.
Đến một chuyến này, Vương Đằng cũng không biết rốt cuộc bản thân lời hay là lỗ.
Chỉ có thể nói cho bản thân, đừng quá tham lam.
So sánh với thiên tài nghề phụ khác mà nói, hắn đã lời to rồi.
Vương Đằng muốn tìm linh dược vô cùng hiếm thấy, cũng phải nói lại, phàm là là nguyên liệu chính của đan dược cao giai, loại nào không phải cực kỳ hiếm thấy, bằng không đám người Nhạc Yên cũng sẽ không lâu như vậy cũng không thể tìm được.
Nếu không đi theo Vương Đằng đi vào nơi này, bọn họ còn không biết tiêu tốn bao nhiêu thời gian đi tìm.
Ngoài ra, trong nhiều linh dược như vậy tìm kiếm một loại dược liệu, cũng là chuyện cực kỳ hao tâm tốn sức, nếu không phải Vương Đằng sở hữu ‘đôi mắt Chân Thị’, còn phải tiêu phí càng nhiều thời gian và tinh lực.
Thời gian chậm rãi trôi qua, ước chừng qua hơn một tiếng, ánh mắt Vương Đằng đột nhiên ngừng lại trong một núi dược cao chừng hai ba mét.
Đống thuốc này còn cao hơn cả người hắn, có thể nhìn thấy dược liệu trong này có bao nhiêu.
Lại càng không cần nói muốn tìm ra dược liệu chôn dấu trong đó, quả thực quá khó khăn.
Vương Đằng không chút do dự, lập tức dùng niệm lực tinh thần đẩy tầng tầng linh dược phía trên núi thuốc ra, giống như đẩy ra từng tầng rác.
Ước chừng sau khi đẩy linh dược ra một nửa, cuối cùng Vương Đằng nhìn thấy vật liệu mà mình muốn nhìn thấy.
Đó là một đóa hoa màu tím kỳ dị, tổng cộng sở hữu chín cánh hoa, trên mỗi một cánh hoa đều có một viên tròn màu trắng bạc, giống như xoáy nước, lại giống như khiếu huyệt trong cơ thể võ giả, bốn phía trải rộng đường hoa văn màu trắng bạc, giống như mạch lạc, cực kỳ thần dị.