Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 3303 - Chương 3303. Tự Hủy Tương Lai? Tuyết Liên Tùng Nhung! Khẩn Trương Của Thế Lũng ~! (5)

Chương 3303. Tự hủy tương lai? Tuyết Liên Tùng Nhung! Khẩn trương của Thế Lũng ~! (5)
Chương 3303. Tự hủy tương lai? Tuyết Liên Tùng Nhung! Khẩn trương của Thế Lũng ~! (5)

Hình dạng của chúng nó giống như chiếc ô xòe ra, màu sắc tươi sáng, phần mũ nấm có màu nâu, phần thân nấm là màu trắng, có sợi nhỏ hình dáng như vảy bao trùm, phần đáy nở rộ, giống như một đóa tuyết liên.

Tiến đến gần nó là có thể ngửi thấy một mùi hương kỳ dị, khiến cho người ta vui vẻ thoải mái.

Thứ đó rõ ràng chính là Tuyết Liên Tùng Nhung trong miệng cô bé, chính là một loại nguyên liệu nấu ăn cực kỳ lạ lùng.

Nó có công hiệu vô cùng đặc thù, mỹ dung dưỡng nhan, dưỡng âm bổ thận không nói chơi, nhất là dưới chế biến của Linh trù sư, hiệu quả càng tốt, do đó rất nhiều võ giả đều vô cùng ưa thích loại nguyên liệu nấu ăn này.

Cho dù đàn ông hay phụ nữ đều cực kỳ si mê nó, bởi vì hiệu quả… thật sự quá tốt!

Đàn ông ăn vào rơi lệ, phụ nữ ăn vào đỏ mặt!

Nói tóm lại, kể cả võ giả có thân hình mạnh mẽ cũng vô cùng yêu thích loại nguyên liệu nấu ăn này.

“Không sai, ở đây có ba cây Tuyết Liên Tùng Nhung, ngươi một cây, ta hai cây, không có vấn đề gì chứ.” Thanh niên tóc đen nói.

“Ừ ừ!”

Tuy rằng tỷ lệ chia của này không được công bằng lắm, nhưng cô bé không hề phản đối, thậm chí còn vui vẻ gật đầu.

Sau đó thanh niên tóc đen và cô bé hai người liếc mắt nhìn nhau, đều tự lấy xẻng ngọc của mình ra, bắt đầu đào Tuyết Liên Tùng Nhung trước mắt.

“Có Tuyết Liên Tùng Nhung này, linh thực của ta đã có thể bắt đầu chế biến được.” Cô bé vui vẻ cười nói.

“Tìm tiếp đi, ở đây chắc vẫn còn có.” Thanh niên tóc đen nói.

“Đúng! Đúng! Tìm tiếp.” Cô bé lập tức khom lưng, giống như một con sóc nhỏ tìm kiếm xung quanh.

Hai người này không thể nghi ngờ là Vương Đằng và Ngự Hương Hương.

Bọn họ đã kết nhóm được mười ngày nay, kể từ khi tiến vào hành tinh Linh Thú, Vương Đằng đã đi tìm Ngự Hương Hương, nhưng mà hắn chỉ dẫn theo một cô nhóc này, những người khác của Ngự gia, hắn không để ý đến, kêu bọn họ tự sinh tự diệt.

Vốn cho rằng mình sẽ phải mang theo một cục nợ, không ngờ dọc theo đường đi cô nhóc này đã phát huy ra tác dụng không nhỏ, rất nhiều nguyên liệu nấu ăn Vương Đằng không phát hiện ra đều được nàng tìm ra trước, tinh mắt đến có thể so sánh được với ‘Đôi mắt Chân Thị’ của hắn.

Không thể không thừa nhận, nàng có được thiên phú cực kỳ không tầm thường trên một đạo linh trù.

Càng quan trọng hơn là đừng thấy cô nhóc này còn nhỏ tuổi, thật ra vô cùng thức thời, nguyên liệu nấu ăn tìm được dọc theo đường đi gần như đều là Vương Đằng chiếm đầu to, nàng lấy đầu nhỏ, không tranh giành không cướp đoạt, dáng vẻ ta thật dễ nuôi.

Điều này khiến cho Vương Đằng không khỏi nghĩ đến Nhạc Yên.

Nhìn thử xem, đều là đệ tử của gia tộc hạch tâm, nàng còn không bằng một cô bé nữa.

Do đó Vương Đằng chẳng những không cảm thấy Ngự Hương Hương là một cục nợ, ngược lại cảm thấy nàng là một trợ giúp.

Dọc theo đường đi, hai người hợp tác vô cùng vui vẻ.

Hai người lại tìm kiếm hơn một giờ, cuối cùng đã vơ vét sạch sẽ Tuyết Liên Tùng Nhung ở bốn phía.

“Phù!”

Ngự Hương Hương lau mồ hôi trên trán, thở phào ra, cười hì hì nói: “Vương Đằng tiểu ca ca, bây giờ chúng ta đi đâu?”

“Chúng ta đi phía trước nhìn xem, bên kia có một con sông lớn.” Ánh mắt Vương Đằng chợt lóe, nói.

“Được!” Ngự Hương Hương gật đầu nói.

“Chắc nguyên liệu nấu ăn của ngươi đã thu thập đủ rồi nhỉ.” Vương Đằng vừa bay tới trước vừa hỏi.

“Đúng vậy, đã có thể chế biến linh thực riêng của ta rồi.” Ngự Hương Hương siết nắm tay nhỏ bé, vui vẻ nói.

“Vậy ngươi còn đi theo ta?” Vương Đằng kinh ngạc nói.

“Ngươi giúp đỡ ta nhiều như vậy, ta đương nhiên phải chờ ngươi chứ.” Ngự Hương Hương không thèm để ý cười nói.

“Ngươi cô nhóc này.” Vương Đằng lắc đầu bật cười, nhưng không ngăn cản Ngự Hương Hương, nếu như nàng có tin tưởng sẽ hoàn thành linh thực của nàng trong khoảng thời gian ngắn, vậy không cần phải nói thêm cái gì cả.

Hai người bay đại khái vài vạn dặm đường, xuyên qua khu rừng nguyên thủy rậm rạp, cuối cùng đã thấy được một con sông lớn uốn lượn, chảy xuôi qua từ chỗ sâu trong rừng rậm.

“Chính là ở trong này!” Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, từ trên bầu trời nhìn xuống con sông lớn bên dưới, hy vọng nguyên liệu nấu ăn hắn muốn tìm có thể có ở đây.

Hắn không hạ xuống mà trực tiếp bay lên trên không con sông lớn, mở ‘Đôi mắt Chân Thị’ ra, quét nhìn từng tấc một con sông lớn bên dưới.

Từng chùm sáng hiện lên trong mắt Vương Đằng, nhưng không phải là thứ Vương Đằng muốn nhìn thấy.

Vương Đằng lập tức điều chỉnh độ xuyên thấu mạnh yếu của ‘Đôi mắt Chân Thị’, không còn nhìn thấy chùm sáng nữa, mà nhìn thấy nguyên trạng của tinh thú bên dưới sông lớn.

Hắn muốn tìm một loại cá, một loại cá cực kỳ thơm ngon!

Chính là không biết hành tinh Linh Thú này có không?

Chắc là có, bởi vì dọc theo đường đi đến đây, hắn đã gặp được rất nhiều nguyên liệu nấu ăn trước kia chỉ từng nhìn thấy trong ghi chép lại.

Do đó có khả năng rất lớn, loài cá kia, ở đây cũng có.

Rất nhiều người cũng không biết đến tồn tại của loài cá kia, bởi vì đó là miêu tả Vương Đằng tìm được từ bên trong trí nhớ của Hư Vô Thôn Thú, kể cả rất nhiều Linh trù sư cấp Thánh đều chưa chắc có thể biết được.

Nhưng loài cá kia xuất quỷ nhập thần, tung tích khó xác định, hơn nữa số lượng lại ít, kể cả ở trong một vài con sông lớn có điều kiện cực kỳ phù hợp cho chúng nó sinh tồn đều chưa chắc có thể nhìn thấy bóng dáng của chúng nó.

Hai người Vương Đằng và Ngự Hương Hương bay trên không con sông lớn này ba tiếng, di chuyển từ hạ nguồn thẳng lên trên đầu nguồn, trong quá trình này đã gặp được không ít nguyên liệu nấu ăn loại cá tương đối quý giá, nhưng đều không phải loại cá Vương Đằng muốn tìm.

Điều này khiến cho hắn không khỏi hơi thất vọng.

“Chẳng lẽ nơi này thật sự không có sao?” Vương Đằng nhíu mày, nhìn về đầu nguồn con sông, nếu như nơi đó vẫn không có, hắn chỉ có thể bỏ qua.

Hết chương 3303.
Bình Luận (0)
Comment