Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 3304 - Chương 3304. Tự Hủy Tương Lai? Tuyết Liên Tùng Nhung! Khẩn Trương Của Thế Lũng ~! (6)

Chương 3304. Tự hủy tương lai? Tuyết Liên Tùng Nhung! Khẩn trương của Thế Lũng ~! (6)
Chương 3304. Tự hủy tương lai? Tuyết Liên Tùng Nhung! Khẩn trương của Thế Lũng ~! (6)

Ngự Hương Hương lại không hề thiếu kiên nhẫn, bởi vì trong quá trình này nàng còn có thể được đến không ít nguyên liệu nấu ăn quý giá, nàng vui vẻ còn không kịp.

Về phần trận tranh tài, không vội!

“Đi thôi!” Vương Đằng gọi một tiếng, tiếp tục bay tới trước.

Rầm!

Còn chưa bay được bao xa, đột nhiên có một tiếng nổ vang truyền vào trong tai hai người.

Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Vương Đằng, cùng với Ngự Hương Hương liếc mắt nhìn nhau, hai người cực kỳ ăn ý lao thẳng đến chỗ truyền đến âm thanh.

Rất nhanh hai người đã nhìn thấy chỗ phát ra âm thanh, rõ ràng chính là đầu nguồn của con sông này.

Chỉ thấy một thác nước giống như dải ngân hà đang đổ từ trên núi cao xuống, đập mạnh lên trên đống loạn thạch ở bên dưới, bắn lên vô số bọt nước.

Một màn này vô cùng đồ sộ, kể cả Vương Đằng đều chưa từng nhìn thấy thác nước khổng lồ đến như thế.

Thác nước được xưng là đồ sộ nhất ở trên Địa tinh còn chưa bằng một phần mười của nó.

“Hả?” Đúng vào lúc này có hai bóng dáng quen thuộc đột nhiên đập vào trong mắt Vương Đằng.

Hắn dừng người lại, lập tức túm lấy Ngự Hương Hương ẩn nấp đi.

Hai bóng dáng bên dưới vẫn chưa phát hiện ra Vương Đằng, còn đang ở bên cạnh thác nước đợi chờ cái gì đó, hình như toàn bộ lực chú ý của bọn họ đều bị thứ dưới thác nước này hấp dẫn.

Bên ngoài, Thế Lũng nhìn thấy một màn này, sắc mặt hắn cứng đờ, hoàn toàn đen lại, cơ mặt không theo khống chế run rẩy lên.

Cmn tình huống hắn không muốn nhìn thấy nhất, cuối cùng vẫn đã xuất hiện.

Nghiệt duyên!

Vốn có tâm tư vui sướng khi người gặp họa, lúc này đã hoàn toàn biến mất không còn tung tích, sắc mặt khẩn trương nhìn chằm chằm vào hình ảnh trong màn sáng.

Trên quảng trường, rất nhiều người của gia tộc hạch tâm không khỏi nhìn về chỗ ngồi của Thế gia, ánh mắt hơi cổ quái rơi lên trên khuôn mặt đã biến thành màu đen của Thế Lũng.

Hiện giờ vẫn không hề thiếu người của gia tộc hạch tâm đang chú ý đến Vương Đằng.

Nhìn thấy màn sáng của Vương Đằng và hai anh em Thế Kinh trùng lên nhau, những người này lập tức đã biết…

Vương Đằng và hai anh em Thế Kinh chạm mặt.

Đối với ân oán giữa Vương Đằng và Thế gia, người của những gia tộc hạch tâm này đều đã sớm nghe nói đến.

Hiện giờ hai bên chạm mặt, thật sự… có trò hay để nhìn.

Ngự Cảnh gia chủ Ngự gia cười he he, nhìn Thế Lũng, trên mặt nở nụ cười vui sướng khi người gặp họa.

Cho dù như thế nào, có Vương Đằng ở đó, Ngự gia bọn họ xem như chiếm tiện nghi, còn Thế gia lại không may mắn như vậy.

Người của vài gia tộc hạch tâm linh trù khác cũng ào ào nhìn sang, cảm thấy bi ai thay Thế gia.

Bọn họ hiểu rất rõ, đụng phải Vương Đằng, hai anh em Thế gia này tuyệt đối không chạy được.

Kể cả những thiên tài nghề phụ không hề quen biết kia, Vương Đằng đều khiến cho bọn họ ‘tài năng’ cao chót vót, huống hồ là hai anh em Thế gia vốn có ân oán.

Trên hành tinh Linh Thú.

Đối với chuyện gặp phải hai anh em Thế gia, Vương Đằng vẫn thật vui vẻ.

Nhất là con mồi đối phương đang câu lúc này lại còn là loài cá hắn tìm hơn nửa ngày vẫn không tìm được.

Đúng là có tâm trồng hoa hoa không nở, vô tâm trồng liễu liễu thành rừng.

Do đó có khi ta không cần quá mức cưỡng cầu với một chuyện nào đó, nên đến cuối cùng vẫn sẽ đến.

Lại ví dụ như… báo ứng này!

Vương Đằng và Ngự Hương Hương núp ở đằng sau mấy cây to trong rừng rậm cách hai anh em Thế gia không xa, ánh mắt hơi nheo lại, khóe miệng nhếch lên một độ cong.

“Hình như bọn họ đang câu cá?” Ngự Hương Hương thò đầu ra ngoài thăm dò, tò mò truyền âm hỏi.

“Ừm.” Vương Đằng gật đầu, cười nói: “Cá bọn họ muốn câu chính là loài cá ta vẫn luôn tìm kiếm.”

“Thật sự sao, thế này chẳng phải vừa vặn.” Ánh mắt Ngự Hương Hương sáng lên, cười he he nói.

“Đúng.” Vương Đằng cũng nở nụ cười he he, dặn dò: “Chờ bọn họ câu cá lên, ta sẽ ra tay, ngươi cứ ở đây chờ là được.”

“Ừ ừ.” Ngự Hương Hương gật đầu lia lịa, nàng biết sức mình đến đâu, do đó chưa bao giờ sẽ quấy rầy đến Vương Đằng.

Hai người Thế Đô và Thế Kinh không biết đằng sau lưng mình đang có người nhìn chằm chằm, hơn nữa còn là kẻ thù của bọn họ, giờ phút này bọn họ cực kỳ cẩn thận nhìn xuống dưới nước, giống như vận dụng phương pháp ẩn nấp nào đó, khiến cho khí tức của mình đều thu liễm lại.

Nếu như là người bình thường còn thật sự không dễ dàng phát hiện ra bọn họ, đáng tiếc bọn họ lại đụng phải Vương Đằng, dưới ‘Đôi mắt Chân Thị’ của hắn, hai người thật sự giống như không mặc quần áo.

Không, nếu như Vương Đằng muốn nhìn, quần áo của bọn họ chính là vật trang trí.

Nhưng ngại quá, các ngươi không phải người đẹp, không có đãi ngộ này.

“Anh à, như vậy thật sự được không?” Cạnh bờ sông, Thế Đô giống như đã chờ đến không thể nhịn được, nhỏ giọng hỏi.

“Đừng nói chuyện, ngươi biết cái gì, câu Băng Ngọc Anh Anh Quái này cần phải có tính nhẫn nại.” Thế Kinh trừng mắt lườm hắn, truyền âm quát.

“Nhưng mà chúng ta đã chờ ba ngày rồi, nó quá giảo hoạt, ăn sạch mồi câu của chúng ta nhưng vẫn không mắc câu, còn tiếp tục như vậy, Hải Nhuyễn Trùng do chúng ta thật vất vả bắt được đều sẽ bị nó ăn hết.” Thế Đô bực tức nói: “Hơn nữa thời gian của chúng ta đã còn thừa lại không nhiều, nếu như còn không câu được nó, chúng ta thật sự gà bay trứng vỡ.”

“Câm miệng.” Sắc mặt Thế Kinh hơi khó coi, câu Băng Ngọc Anh Anh Quái này là chủ ý của hắn, hiện giờ cá chưa câu được, trên mặt hắn cũng khó chịu, nhưng nếu như để cho hắn thừa nhận sai lầm của mình, chuyện đó tuyệt đối không có khả năng, hắn lạnh lùng nói: “Hiện giờ chính là lúc mấu chốt, nếu như bởi vì ngươi mà khiến cho Băng Ngọc Anh Anh Ngư này chạy mất, ngươi có chịu trách nhiệm không?”

Thế Đô mấp máy môi, nhìn gương mặt đen thui của ông anh mình, lập tức không dám nói nữa, nhưng trong lòng lại tràn đầy không phục, khi cúi đầu, đáy mắt không khỏi lóe lên một chút căm phẫn.

Hết chương 3304.
Bình Luận (0)
Comment