“Nếu như không phải gia tộc chúng ta có ghi chép lại liên quan, hơn nữa có người đã từng nhìn thấy tung tích của nó ở hành tinh Linh Thú, ta cũng sẽ không đánh chủ ý lên nó.” Thế Kinh liếc nhìn hắn, nói: “Cơ hội tốt như vậy, không thể bỏ lỡ mất, chỉ cần có Băng Ngọc Anh Anh Ngư này, chúng ta cơ bản có thể đạt được quán quân, làm như vậy là vì gia tộc.”
“Ta đã biết!” Ánh mắt Thế Đô lóe lên vài cái, gật đầu đáp lời.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Thế Kinh giống như một người thợ săn thành thục đến cực hạn, lẳng lặng chờ đợi.
Cho dù Thế Đô không kiên nhẫn, giờ phút này cũng chỉ có thể chậm rãi chờ đợi theo.
Tỏm!
Đúng vào lúc này, một tiếng vang nhỏ đột ngột truyền ra từ dưới mặt nước, từng đường sóng gợn đẩy ra, giống như có thứ gì đó định xông ra từ dưới mặt nước.
Nơi này rất gần thác nước, mặt nước bị thác nước kia đổ xuống không ngừng bắn lên bọt nước và sóng gợn, do đó nếu như không cẩn thận quan sát, rất khó phát hiện ra khác lạ ở dưới mặt nước kia.
Nhưng hai anh em Thế Kinh đã đợi mấy ngày, tự nhiên sẽ không để lọt mất động tĩnh như thế.
Tinh thần Thế Kinh vì thế mà chấn động, một tia sáng lóe lên trong mắt.
Thế Đô càng hơi kích động, đang định mở miệng.
Nhưng đã lập tức bị Thế Kinh đè xuống, cũng cho hắn một ánh mắt nghiêm khắc.
Thế Đô lập tức lúng túng ngậm miệng lại, ánh mắt nhìn chăm chú vào mặt nước.
“Lấy ra!” Thế Kinh đột nhiên truyền âm nói.
“Anh à, đây đã là một con Hải Nhuyễn Trùng cuối cùng.” Thế Đô chần chừ một chút, truyền âm nói.
“Ta biết rõ, nhanh chóng lấy ra, không còn thời gian.” Thế Kinh không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào mặt nước, gấp giọng truyền âm nói.
Thế Đô cũng biết bây giờ không phải là lúc chần chừ, cắn răng một cái, lập tức lấy ra một con trùng có độ dài chừng cánh tay người trưởng thành, con trùng này mọc ra phần phụ chi chít dày đặc tương tự như tứ chi, thoạt nhìn đặc biệt rợn cả người.
Giờ phút này nó bị Thế Đô chộp vào trong lòng bàn tay, vẫn còn đang giãy giụa điên cuồng, hiển nhiên còn sống.
Thế Kinh cầm lấy Hải Nhuyễn Trùng, dùng nguyên lực lôi cuốn ném ra, khiến cho nó nổi lơ lửng trên mặt nước, phần phụ giãy giụa không ngừng kia giống như đang trêu ngươi sinh vật ở dưới nước.
Anh ~
Đột nhiên, có một tiếng anh anh cực kỳ đột ngột truyền ra từ dưới nước.
Một chút vui mừng không khỏi đều lộ ra từ trong mắt hai người Thế Kinh và Thế Đô, cuối cùng không nhịn được sao?
Ở phía sau bọn họ, một chút kinh ngạc không khỏi hiện lên trong mắt Vương Đằng: “Không ngờ hai người này lại còn bắt được Hải Nhuyễn Trùng từ dưới đáy biển, chuẩn bị còn đầy đủ hơn ta.”
Băng Ngọc Anh Anh Ngư là một loại cá cực kỳ đặc thù, nó là tinh thú hệ Băng và hệ Thủy, thịt cá óng ánh trong suốt giống như băng ngọc, vô cùng thơm ngon, chính là một loại nguyên liệu nấu ăn tuyệt hảo.
Tất cả những người đã từng ăn nó đều khen nó không dứt miệng, kể cả tồn tại cấp Bất Hủ, thậm chí cấp Chân Thần đều rất khó ngăn cản nổi hấp dẫn của món ngon này.
Ăn ngon chỉ là một nguyên nhân trong đó, càng quan trọng hơn là loại cá này có một chút tác dụng tăng căn nguyên sinh mệnh lên, vô cùng kỳ dị.
Cũng chính bởi vì như thế, Băng Ngọc Anh Anh Ngư đã từng bị người bắt giết khắp nơi, hơn nữa nó rất khó nuôi dưỡng nhân tạo, hiện giờ đã trở nên cực kỳ ít ỏi.
Không ngờ trong hành tinh Linh Thú này lại có một con như vậy.
Không, khả năng không chỉ có một con.
Nhưng có thể tìm được, còn bắt lấy nó hay không, phải nhìn thủ đoạn của mỗi người.
Băng Ngọc Anh Anh Ngư vô cùng giảo hoạt, tốc độ ở trong nước cũng rất nhanh, một khi phát hiện có người đến gần, nó sẽ lập tức bỏ chạy, rất khó tìm được nó ở trong nước.
Về phần nguồn gốc cái tên của nó, từ tiếng kêu của nó đã có thể biết được phần nào.
Mặt khác, đồ ăn Băng Ngọc Anh Anh Ngư thích ăn nhất đó là trùng thân mềm, con Băng Ngọc Anh Anh Ngư này sinh sống ở trong sông, chắc chưa từng ăn Hải Nhuyễn Trùng, hai anh em Thế Kinh bắt Hải Nhuyễn Trùng đến, có thể nói là một nước cờ hay.
Kể cả Băng Linh Hà được Vương Đằng chuẩn bị đều chưa chắc dùng tốt bằng Hải Nhuyễn Trùng này.
“Anh ~?” Ngự Hương Hương hơi kinh ngạc, nghe được tiếng kêu kia, không khỏi trừng lớn mắt lên, tò mò không thôi: “Đây là loài cá gì vậy? Lại kêu anh anh.”
Vương Đằng nhìn thấy dáng vẻ ngạc nhiên kia của nàng, không khỏi hơi buồn cười, truyền âm nói: “Cá này tên là Băng Ngọc Anh Anh Ngư, nó kêu giống như anh anh anh.”
“Băng Ngọc Anh Anh Ngư!” Ngự Hương Hương nhíu mày, ánh mắt lập tức sáng lên, nói: “Ta nhớ ra rồi, ta đã từng nhìn thấy loài cá này trong ghi chép của gia tộc, nghe nói số lượng đã vô cùng hiếm, lại có thể nhìn thấy nó ở đây.”
“Trên hành tinh Linh Thú không thiếu nguyên liệu nấu ăn quý trọng chúng ta không phát hiện.” Vương Đằng cảm khái nói.
Ngự Hương Hương chấp nhận sâu sắc gật đầu lia lịa.
Anh anh ~
Cạnh bờ sông, tiếng anh anh rõ ràng hơn truyền ra từ dưới mặt nước.
Hai người Thế Kinh cực kỳ kích động, chậm rãi kéo Hải Nhuyễn Trùng, để cho nó không ngừng bơi đến gần bờ, giống như chính bản thân Hải Nhuyễn Trùng đang bò lên trên bờ vậy.
Anh anh anh ~
Tiếng kêu của Băng Ngọc Anh Anh Ngư giống như trở nên gấp gáp hơn, dao động trên mặt nước cũng càng ngày càng kịch liệt.
“Anh à!” Thế Đô hơi vội vàng, giống như định ra tay.
“Đừng động!” Thế Kinh lại trực tiếp lắc đầu, truyền âm quát bảo dừng lại.
Dưới đáy nước, một cái bóng dần dần hiện lên, nhưng mà nó thật cẩn thận, thử thăm dò nổi lên rồi lại lặn xuống.
Thế Kinh còn nhẫn nại hơn Thế Đô, kéo Hải Nhuyễn Trùng vòng qua vòng lại, cái bóng kia cũng dần dần nổi lên trên mặt nước.
Đó là một loài cá đen tuyền, đầu trơn tròn, vô cùng bóng loáng, dưới ánh mặt trời lại phản xạ ra sáng bóng giống như hắc ngọc.
Ở bên cạnh cái miệng rộng của nó có hai cái râu thật dài, chúng đang phe phẩy không ngừng, giống như đang cảm giác cái gì.