Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 3306 - Chương 3306. Băng Ngọc Anh Anh Ngư! Tiếng Thở Dài Của Thần! Điên Cuồng Bất Lực! (2)

Chương 3306. Băng Ngọc Anh Anh Ngư! Tiếng Thở Dài Của Thần! Điên cuồng bất lực! (2)
Chương 3306. Băng Ngọc Anh Anh Ngư! Tiếng Thở Dài Của Thần! Điên cuồng bất lực! (2)

Thế Kinh nhìn thấy một màn này, căng thẳng trong lòng, biết không thể chờ đợi được nữa, lập tức khẽ quát một tiếng: “Ra tay!”

Thế Đô đã sớm không chờ đợi nổi nữa, lập tức dữ dội xông ra, đột nhiên vung ra một cái lưới lớn, trùm về phía Băng Ngọc Anh Anh Ngư kia.

Rầm!

Thế Kinh cũng không hề rảnh rỗi, lập tức bùng nổ, lại ngưng tụ ra một ngọn lửa màu đỏ trong tay, giống như là một loại thú hỏa nào đó, lập tức đốt lên mặt nước.

Băng Ngọc Anh Anh Ngư là tinh thú hệ Thủy và hệ Băng, ngọn lửa có thể khiến cho nhiệt độ dưới nước lập tức lên cao, khiến cho nó rời khỏi nước.

Anh anh anh ~

Biện pháp này quả nhiên hiệu quả, Băng Ngọc Anh Anh Ngư phát ra một trận tiếng kêu dồn dập, theo bản năng nhảy ra khỏi mặt nước, chờ khi nó phản ứng lại kịp đã rơi vào trong lưới lớn do Thế Đô vung ra.

“Tốt!” Thế Kinh vui mừng quá đỗi.

Bùm!

Nhưng đúng vào lúc này, tình huống khiến cho hắn không thể tưởng tượng nổi đã xuất hiện, con Băng Ngọc Anh Anh Ngư kia lại phun ra một lớp sương băng, đóng băng cái lưới lớn kia lại, sau đó nó húc đầu phá vỡ lưới lớn, lại quay trở lại trong nước.

“Nhanh lên, ngăn nó lại!” Thế Kinh thay đổi sắc mặt, lập tức quát to.

Thế Đô cũng bị một màn này làm cho trở tay không kịp, nhưng nghe thấy lời Thế Kinh nói, hắn biến sắc, lập tức xông đến, nguyên lực bùng nổ, định trói chặt Băng Ngọc Anh Anh Ngư kia.

Uỳnh!

Nhưng mà Băng Ngọc Anh Anh Ngư chỉ vung đuôi cá đã phá nát trói buộc nguyên lực của Thế Đô, sau đó định chui xuống lòng sông.

Dưới nước, cái bóng lóe lên, sắp biến mất khỏi trước mắt hai người.

“Đáng giận!” Một màn này tự nhiên khiến hai anh em Thế Kinh tức giận đến chửi ầm lên, mặt xám như tro tàn.

Bọn họ đợi nhiều ngày như vậy, thật vất vả dụ dỗ Băng Ngọc Anh Anh Ngư chui ra, không ngờ kết quả lại thành như vậy.

Đối phương đã rất cảnh giác, hơn nữa thực lực còn vượt trên tưởng tượng của bọn họ, trực tiếp phá vỡ kế hoạch của bọn họ.

Có lúc chính là bất đắc dĩ như vậy, tất cả kế hoạch đều thật tốt, chỉ có thực lực không đủ, cũng thật mỉa mai.

Hai người định ngăn cản Băng Ngọc Anh Anh Ngư bỏ trốn, đáng tiếc hoàn toàn không kịp.

Vèo!

Đúng vào lúc này, một tiếng xé gió chợt vang lên.

Hai người hơi sững sờ, khẽ biến sắc mặt, không tự chủ được nhìn ra đằng sau, đã nhìn thấy một lưỡi lửa do ngọn lửa ngưng tụ chợt xuyên qua hư không, xuất hiện ở trên mặt nước, sau đó thế đi không giảm nhảy vào trong lòng sông, quấn chặt lấy cái bóng sắp đi xa kia.

Anh ~

Một tiếng rít kêu cao vút chợt truyền ra, tuy rằng vẫn là tiếng kêu anh anh anh, nhưng lại trở nên chói tai rất nhiều.

Sau đó cái bóng dưới nước giãy giụa điên cuồng, bọt nước bắn lên, rơi lên đầy mặt và đầu cổ của hai anh em Thế gia vẫn còn trong ngẩn ra.

“Có… có chuyện gì vậy? “Thế Đô lắp bắp hỏi.

“Đù má có người!” Thế Kinh hoàn toàn không muốn để ý đến thằng em trai ngu xuẩn này, lập tức nhìn về một đầu kia của lưỡi lửa, quát to: “Là ai? Đi ra!”

Không có người đáp lại hắn, chỉ có một tiếng phá vỡ mặt nước chợt vang lên.

Rầm!

Thế Kinh không quan tâm đến chuyện gì khác, lại quay đầu nhìn về phía mặt nước, chỉ thấy một cái bóng bị lưỡi lửa kia cứng rắn kéo ra khỏi mặt nước, chẳng phải con Băng Ngọc Anh Anh Ngư mới vừa rồi kia thì là gì?

“Này!” Đồng tử của Thế Kinh chợt co rút lại, thay đổi sắc mặt, trực tiếp ra tay, chộp về phía Băng Ngọc Anh Anh Ngư kia.

Nhưng mà…

Bốp!

Một lưỡi lửa khác đột nhiên vung ra, hung hăng quật lên trên người Thế Kinh, phát ra một tiếng nổ đùng.

“A!”

Một tiếng hét thảm chợt truyền ra từ trong miệng Thế Kinh, toàn bộ người hắn bị lưỡi lửa kia quất trúng, bay ngang ra ngoài.

Thế Đô vốn định ra tay, nhưng nhìn thấy một màn này, thân thể lập tức cứng đờ tại chỗ, định động lại không dám.

Phụt!

Thế Kinh nặng nề rơi vào trong sông, một ngụm máu tươi phun ra khỏi miệng, hoảng sợ trong lòng, hắn dù sao cũng là một võ giả cấp Vực Chủ, lại bị người trực tiếp quất bay, đối phương rốt cuộc là ai?

“Ai? Ai ở đằng kia? Đi ra cho ta.”

Thế Đô lạnh lùng quát ra đằng sau: “Dám đắc tội Thế gia ta, không muốn sống nữa sao?”

“Thế gia, uy phong thật lớn nhỉ!” Một tiếng cười khẽ truyền ra từ trong rừng cây phía sau.

Thế Đô hơi sững sờ, giọng nói này thật quen thuộc, hắn lập tức nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi ra từ trong rừng cây, đồng tử không tự chủ được co rụt lại, thất thanh nói: “Là ngươi!”

“Đã lâu không gặp!” Vương Đằng chào hỏi.

“…” Thế Đô.

Thần cmn đã lâu không gặp.

Hắn không hề muốn nhìn thấy thằng khốn này.

“Vương Đằng!” Thế Kinh nhảy dựng lên từ trong nước, che vết thương chỗ ngực, không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào Vương Đằng: “Lại là ngươi!”

“Còn không phải là ta sao.” Vương Đằng cười ha ha nói.

Đồng thời giơ tay trảo, trực tiếp túm lấy Băng Ngọc Anh Anh Ngư kia.

Anh ~

Băng Ngọc Anh Anh Ngư phát ra tiếng kêu chói tai, thân hình bóng loáng giãy giụa điên cuồng, nhưng cho dù như thế nào đều không thể tránh thoát được Hỏa Thiệt của Vương Đằng.

Không có ai phát hiện, ngọn lửa ngưng tụ thành Hỏa Thiệt kia không phải là ngọn lửa bình thường.

“Ngươi!” Thế Kinh trơ mắt nhìn Băng Ngọc Anh Anh Ngư mình vất vả canh chừng mấy ngày bị Vương Đằng bắt đi như vậy, trên mặt lập tức lộ ra vẻ gấp gáp và oán hận.

“Trả cá lại cho chúng ta, đó là cá của chúng ta.” Thế Đô càng không nhịn được kêu to lên.

“Cá của các ngươi?” Vương Đằng khinh thường cười: “Các ngươi kể cả bắt đều không bắt được, sao lại thành của các ngươi rồi vậy?”

“Đúng vậy! Đúng vậy! Các ngươi thiếu chút nữa đã để cho nó chạy mất, nếu không nhờ anh Vương Đằng, hiện giờ các ngươi đã sớm không nhìn thấy con Băng Ngọc Anh Anh Ngư này rồi.” Lúc này Ngự Hương Hương cũng thò đầu ra từ phía sau, lè lưỡi với hai anh em Thế gia, nói.

“Ngươi!” Thế Đô lập tức không biết nói gì, bực tức đến muốn hộc máu.

Kể cả Thế Kinh đều không lời nào để nói, bởi vì bọn họ biết đối phương không nói sai.

Hết chương 3306.
Bình Luận (0)
Comment