Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 3307 - Chương 3307. Băng Ngọc Anh Anh Ngư! Tiếng Thở Dài Của Thần! Điên Cuồng Bất Lực! (3)

Chương 3307. Băng Ngọc Anh Anh Ngư! Tiếng Thở Dài Của Thần! Điên cuồng bất lực! (3)
Chương 3307. Băng Ngọc Anh Anh Ngư! Tiếng Thở Dài Của Thần! Điên cuồng bất lực! (3)

Mới vừa rồi nếu không phải Vương Đằng ra tay, Băng Ngọc Anh Anh Ngư này đã bỏ trốn, mà Hải Nhuyễn Trùng của bọn họ đều đã dùng hết, dưới tình huống Băng Ngọc Anh Anh Ngư đã có cảnh giác, lại định bắt lấy nó đã gần như là chuyện không có khả năng.

Nhưng bọn họ canh chừng nhiều ngày như vậy, chuẩn bị nhiều như vậy, bỏ ra nhiều nỗ lực như vậy, hiện giờ lại bị Vương Đằng dễ dàng hái được quả đào.

Cho dù chuyện này rơi lên trên người ai đều không chịu nổi.

Hai anh em Thế gia lập tức uất nghẹn vô cùng, cả hai đều dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Vương Đằng, giống như chỉ mong bầm thây hắn vạn đoạn.

“Các ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta đã cho các ngươi cơ hội, là các ngươi vô dụng.” Vương Đằng tỏ vẻ cực kỳ bất đắc dĩ nói

Hiện giờ hắn nói lời này không hề có áp lực gì, tuy rằng nếu như bọn họ bắt được Băng Ngọc Anh Anh Ngư thì Vương Đằng cũng sẽ ra tay, nhưng nếu như bọn họ không bắt được, vậy hắn càng đứng trên nền tảng đạo đức cao, không ai có thể nói cách làm của hắn không đúng.

“…” Hai người Thế Kinh không khỏi thẹn quá thành giận.

Đù má nói ai vô dụng chứ?

Ngươi mới vô dụng, cả nhà ngươi đều vô dụng.

Bọn họ siết chặt nắm tay, giống như định xông lên liều mạng với Vương Đằng, nhưng mà thực lực không đủ, nếu như ra tay, người chịu thiệt nhất định sẽ là bọn họ.

Nhất là nhìn thấy vẻ mặt trêu tức kia của Vương Đằng, bọn họ càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Chúng ta đi!” Thế Kinh hít một hơi thật sâu, cố gắng ép mình bình tĩnh lại, hắn đã không có ý định dây dưa với Vương Đằng, lại tiếp tục dây dưa nữa, không có kết quả gì, ngược lại có thể cung cấp cho đối phương cơ hội ra tay.

Thế Đô tỏ vẻ giãy giụa, nhìn thoáng qua Băng Ngọc Anh Anh Ngư kia, rất không cam lòng, nhưng vừa nghĩ đến hình ảnh mình bị đánh trước đó lại không nhịn được rùng mình, cuối cùng chưa nói gì cả.

Nhưng mà…

“Ta cho các ngươi đi sao?” Ngay khi hai người định rời đi, Vương Đằng lại nhàn nhạt mở miệng.

Toàn thân Thế Kinh cứng đờ, trong lòng sinh ra một dự cảm xấu, nhưng vẫn cố ép mình trấn tĩnh, sau đó nhìn về phía Vương Đằng, lạnh lùng nói: “Ngươi thật sự cho rằng chúng ta dễ bắt nạt sao?”

“Vậy thật sự không có…” Vương Đằng nhàn nhạt cười nói.

Lời vừa nói ra khiến tất cả mọi người đang xem tranh tài ở bên ngoài vô cùng ngoài ý muốn, như vậy không hề giống tác phong của Vương Đằng một chút nào.

Hắn biết sợ từ khi nào chứ?

Cho dù đối phương là người của gia tộc hạch tâm của tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp, hình như hắn đều chưa hề sợ hãi?

Hiện giờ có chuyện gì vậy?

Kể cả hai người Thế Kinh đều hơi ngoài ý muốn, không ngờ Vương Đằng lại sẽ nói ra lời nói giống như biết sợ, hai người liếc mắt nhìn nhau, khóe miệng không nhịn được nhếch lên nụ cười lạnh.

Còn tưởng rằng tên này kiên cường bao nhiêu, kết quả đến lúc thật sự ra tay, chẳng phải còn không dám làm gì bọn họ sao?

“Thật ra, ta thấy các ngươi không phải dễ bắt nạt bình thường, mà là… dễ bắt nạt vô cùng!” Vương Đằng đột nhiên nói tiếp.

“???”

Hai người Thế Kinh ngớ ra nhìn Vương Đằng, lời này… hoàn toàn không giống với những gì bọn họ nghĩ.

“Phụt!”

Lúc rất nhiều người ở bên ngoài còn đang nghi ngờ hành vi của Vương Đằng, đột nhiên nghe được câu nói này, mỗi người đều không nhịn được, trực tiếp phì cười.

Con mẹ nó quá tổn hại!

Như này là khinh thường hai anh em Thế gia bao nhiêu đây?

“Đi!” Trên mặt Thế Kinh lúc xanh lúc trắng, tức giận đến ngực phập phồng kịch liệt, nhưng hắn hung hăng cắn chặt răng, lại hét lớn một tiếng, trực tiếp xoay người bỏ chạy.

Hắn đã nhìn ra được, Vương Đằng này vốn không định bỏ qua cho bọn họ.

Cũng đúng, lấy ân oán giữa bọn họ, sao thằng cha này có thể bỏ qua cho bọn họ được, phải biết rằng tranh tài này cho phép đánh nhau.

Thế Đô hơi sững sờ, nhìn Thế Kinh lại nhanh chân bỏ chạy, hắn lập tức giật nảy mình, nhưng phản ứng lại kịp, hơi biến sắc, lập tức đi theo.

Hai người giống như gặp được thứ gì đó khủng bố, chân lướt như bay, bỏ chạy còn nhanh hơn thỏ.

Vương Đằng dở khóc dở cười, thân hình lóe lên, tốc độ nhanh hơn hai người Thế Kinh không biết bao nhiêu, trực tiếp hiện thân ở phía sau bọn họ, cục gạch Phiên Lôi cầm vào trong tay, hung hăng nện xuống.

“Vương Đằng, ngươi dám!” Thế Kinh cảm thấy tiếng gió mạnh truyền đến từ sau lưng, sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, lập tức phát ra tiếng hét lớn từ trong miệng.

“Ta có gì không dám chứ.” Vương Đằng liếc xéo, cục gạch Phiên Lôi trực tiếp nện xuống, không hề chần chừ chút nào.

Uỳnh!

Bùm bùm!

Một tiếng trầm đục kèm theo tiếng lôi đình truyền ra, thân thể của Thế Kinh không theo khống chế run rẩy lên, trực tiếp bổ nhào ngã xuống đất.

Thế Đô quay đầu lại nhìn thấy một màn này, sợ đến mức vong hồn đều bốc lên, hắn là người đã từng chịu thống khổ như vậy, thật sự không muốn lại trải nghiệm một lần nữa.

Nhưng mà Vương Đằng rõ ràng không định bỏ qua cho hắn, quay đầu lại nhếch miệng cười với hắn.

Nụ cười tươi tắn này thật sự giống như nụ cười của ác ma ở trong mắt Thế Đô, tràn đầy cảm giác đáng sợ.

“Ngươi, đừng đến đây!” Sắc mặt Thế Đô tái nhợt, không chút nghĩ ngợi, một tấm lệnh bài lập tức xuất hiện trong tay, định trực tiếp bỏ quyền.

“Đã quá muộn!”

Một âm thanh chợt vang lên bên tai hắn, còn Vương Đằng đang bật cười với hắn kia chẳng qua chỉ là một tàn ảnh, giờ phút này đang chậm rãi tiêu tán.

“Cái gì?” Thế Đô sợ đến mức tay run lên, thiếu chút nữa không cầm được tấm lệnh bài kia.

Uỳnh!

Bùm bùm!

Đáng tiếc hắn vẫn không kịp bỏ quyền, một trận đau nhức truyền từ sau đầu hắn thổi quét toàn thân, khiến cho động tác của hắn hoàn toàn chậm chạp lại.

Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh…

Bùm bùm!

Vương Đằng xuống tay không phải ngoan độc bình thường, hoàn toàn không định nương tay, cứ điên cuồng nện lên trên đầu hai người Thế Đô và Thế Kinh.

Không bao lâu, hai cái đầu heo đã xuất hiện ở trước mặt tất cả mọi người.

Chỗ ngồi của Thế gia ở trên quảng trường, khóe miệng Thế Lũng điên cuồng run rẩy, sắc mặt lập tức âm trầm xuống, ý lạnh chớp động lên trong mắt.

Vương Đằng này hơi quá đáng!

Hết chương 3307.
Bình Luận (0)
Comment