Giờ phút này bong bóng thuộc tính dung nhập vào trong thân thể của Vương Đằng, hóa thành một ngọn lửa kỳ dị, hình dạng giống như một con hồ ly màu đỏ thắm, chạy một vòng bên trong thân thể hắn, sau đó chui vào tiểu vũ trụ bên trong cơ thể hắn, tụ hội với các đồng bọn nhỏ hỏa diễm của nó.
“Lại là một thú hỏa.” Ánh mắt Vương Đằng kỳ dị, cảm thán những gia tộc hạch tâm này thật sự nội tình thâm hậu, kể cả gia tộc linh trù giống như Thế gia đều có thể có được ngọn lửa đặc thù.
Phải biết rằng kể cả thú hỏa đều không dễ dàng có được như vậy, đặc biệt còn phải lấy hỏa diễm ra từ trong cơ thể một vài tinh thú, sau đó hóa thành cho mình dùng, không có thủ đoạn đặc thù, tuyệt đối không làm được.
Giống như gia tộc Pylax là gia tộc có thiên phú hỏa diễm cao hiếm thấy kia, có thể nắm giữ một vài hỏa diễm đặc thù, Vương Đằng còn không cảm thấy quá kỳ quái.
Dù sao bọn họ chính là huyết mạch loài rồng nắm giữ thiên phú hệ Hỏa cực kỳ mạnh mẽ, lại trải qua phát triển vô số năm tháng, có thể nắm giữ một vài loại phương pháp cướp lấy hỏa diễm cũng chẳng có gì lạ.
Thậm chí Nhạc gia là gia tộc đan đạo có thể nắm giữ hỏa diễm đặc thù cũng không có gì kỳ quái, dù sao Luyện đan sư đều là dân trong nghề nghịch lửa.
Nhưng Thế gia này lại có thể nắm giữ hỏa diễm đặc thù, thật sự khiến cho hắn hơi ngoài ý muốn.
Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng Linh trù sư thật sự là một nghề phụ cực kỳ yếu thế.
Còn may trước đó không phải Vương Đằng chưa từng gặp Linh trù sư nắm giữ hỏa diễm đặc thù, cho nên chỉ hơi kinh ngạc một chút, đã không quá quan tâm đến nữa.
Nói đi cũng phải nói lại, hắn còn phải cảm ơn Thế gia đấy.
Nếu không phải bọn họ nắm giữ ‘Lửa Hồ Linh’, Vương Đằng làm sao có thể cạo được bong bóng thuộc tính tương ứng.
‘Lửa Hồ Linh’ này tương đối ôn hòa, dễ dàng khống chế, dùng để nấu nướng linh thực lại có thể khiến Linh trù sư làm ít công to.
Cuối cùng đó là một ít thuộc tính tinh thần cấp Vực Chủ, gần đây hắn chiếm được không ít thuộc tính tinh thần cấp Vực Chủ, ít nhiều gì có phần miễn dịch, do đó lúc này chỉ nhìn thoáng qua đã không chú ý đến nữa.
‘Tinh thần’: 114000/600000 (cấp Vực Chủ)
Kiểm kê xong tất cả bong bóng thuộc tính, sau đó ánh mắt của Vương Đằng lại đảo qua trên người hai anh em Thế Kinh, lập tức lấy trang bị không gian của bọn họ xuống, cưỡng ép phá vỡ.
Phụt!
Phụt!
Tinh thần hai người bị thương, đồng thời phun ra một ngụm máu tươi, tỏ ra kinh hãi lại phẫn nộ nhìn Vương Đằng.
“Đừng khẩn trương, ta chỉ lấy chút đồ rồi đi.” Vương Đằng vơ vét trang bị không gian của hai người một phen, sau đó mang theo Ngự Hương Hương thản nhiên rời đi, hai người này tạm thời lưu lại, về sau chậm rãi cạo lông cừu.
“A… Vương Đằng, ta và ngươi không đội trời chung!”
Sau khi Vương Đằng rời đi không lâu, một tiếng gầm giận dữ đột nhiên truyền ra, quanh quẩn không ngừng trong không trung…
Trên hành tinh Linh Thú.
Hai anh em Thế Kinh dìu đỡ nhau đứng lên, đi về nơi xa.
Tuy rằng các loại nguyên liệu nấu ăn tìm được vài ngày này đều bị Vương Đằng vơ vét đi, nhưng Vương Đằng không đào thải bọn họ, bọn họ vẫn còn có một chút cơ hội.
“Vương Đằng, thù này không báo không phải quân tử!”
Thế Kinh cắn răng, hàm chứa khuất nhục, trong đôi mắt tràn đầy không khuất phục.
“Anh, chúng ta nhất định phải báo thù!” Hai mắt Thế Đô ẩn chứa thù hận, nói.
“Ừm, chúng ta còn có cơ hội, cho dù không có Băng Ngọc Anh Anh Ngư, chúng ta cũng có thể dùng loại cá khác tạm thời thay thế, lấy phương thức nấu nướng của ‘Tiếng Thở Dài Của Thần’, chúng ta nhất định có thể hóa mục nát thành thần kỳ.” Thế Kinh truyền âm nói
Thế Đô gật đầu thật mạnh.
Bóng lưng của hai người tràn đầy kiên nghị…
Bên ngoài có rất nhiều người đồng tình nhìn bọn họ, tuy rằng Vương Đằng không đào thải bọn họ, nhưng phần lớn mọi người đều cảm thấy bọn họ đã không có hy vọng gì nữa.
Nguyên liệu nấu ăn vất vả thu thập được đều đã bị cướp đi, thời gian còn thừa lại không nhiều, thật sự hy vọng xa vời.
“Còn có cơ hội!” Thế Lũng nhìn hai người Thế Kinh trong màn sáng, nắm chặt tay, thầm nghĩ trong lòng: “Còn có một chút cơ hội, lấy nắm giữ của các ngươi đối với ‘Tiếng Thở Dài Của Thần’, chưa hẳn không thể ngược gió lật bàn, khiến Vương Đằng trả giá thật nhiều vì tự phụ của hắn.”
…
“Thằng nhóc này thật sự khiến cho ta ngoài ý muốn.” Trên đài cao, nguyên lão Bias cảm khái nói: “Tuy rằng xuống tay hơi ngoan độc, nhưng trừ phi là tình huống đặc biệt, bằng không thì không có một thiên tài nào bị hắn đào thải cả, tự tin như vậy cũng không phải người bình thường có được.”
Nguyên lão Đan Trần tràn đây đồng cảm gật đầu, ánh mắt lóe lên nhìn Vương Đằng ở trong màn sáng.
Nhưng mà hiện giờ thời gian đã không còn nhiều nữa, hắn còn có cơ hội sao?
Vừa nghĩ đến bảy đại nghề phụ được Vương Đằng báo danh, kể cả nguyên lão Đan Trần đều cảm thấy hơi khó khăn, rất có cảm giác khó có thể làm được.
Kể cả một tồn tại cấp Thần đều cảm thấy khó giải quyết, huống hồ là các chuyên gia nghề phụ khác, cũng khó trách càng ngày mọi người càng không coi trọng Vương Đằng.
Nguyên lão Tamberi lắc đầu, không nhiều lời, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn về phía bên chỗ Vương Đằng, trong lòng vẫn giữ một chút tò mò.
“Hả!” Đột nhiên, một tiếng hả nhẹ truyền ra từ trong miệng hắn: “Thằng nhóc này đã đi ra từ trong biển.”
Hai người nguyên lão Đan Trần hơi sửng sốt, lập tức dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về bên chỗ Khoáng tinh.
Rầm!
Một tiếng nổ vang lên.
Chỉ thấy một bóng dáng rõ ràng lao ra từ dưới đáy biển, phá vỡ mặt nước, kích lên bọt sóng cao mấy ngàn mét.
Sau đó bóng dáng kia không hề chần chừ chút nào, một tấm lệnh bài trực tiếp xuất hiện trong tay, kích phát nó, một chùm sáng theo đó phóng lên cao, bóng dáng kia cũng lập tức biến mất tại chỗ.
“Hắn đây là… bỏ quyền sao?” Nguyên lão Tamberi hơi bối rối.
Hai người nguyên lão Đan Trần và nguyên lão Bias không khỏi nhíu mày, cảm thấy hơi khó có thể tin, thằng nhóc kia sẽ bỏ quyền?