Thấy thế nào hắn đều không giống hạng người sẽ bỏ quyền?
Trong lúc này, ba vị nguyên lão hai mặt nhìn nhau, đều không đoán ra được hành vi của Vương Đằng.
Cùng lúc đó, đám người đang xem trận tranh tài đều ngẩn ra, giống như còn chưa phục hồi tinh thần lại từ trong một màn bất ngờ này.
Nhưng rất nhanh, một bóng dáng đã xuất hiện ở trên không quảng trường, mọi người hoàn toàn phản ứng lại.
“Vương Đằng đi ra từ Khoáng tinh!!!”
Từng trận ồn ào truyền đến từ bốn phương tám hướng, tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc với chuyện này, ào ào nhìn lên bóng dáng trên bầu trời.
“Hình như hắn không tìm được gì từ dưới đáy biển mà? Sao lại đột nhiên đi ra chứ?”
“Chẳng lẽ bỏ quyền sao?”
“Ha ha, nhất định là bỏ quyền, tìm lâu như vậy nếu như là ta đã sớm bỏ qua.”
“Quả nhiên, đến cuối cùng vẫn không tìm được cái gì, hắn phải bỏ ra cái giá nặng nề vì tự phụ của bản thân.”
“Ta chỉ có hai chữ tặng cho hắn – xứng đáng!”
“Mấy người các ngươi kể cả dũng khí khiêu chiến biển sâu đều chưa có, hắn ít ra còn có dũng khí, bây giờ còn ở đây lắm mồm cái gì chứ.”
“Tự tìm đường chết, còn không cho người ta nói?”
…
Mọi người khen chê không giống nhau hành động của Vương Đằng, nhưng có một điểm không thể phủ nhận là phần lớn mọi người đều không coi trọng Vương Đằng.
Dù sao, tranh tài hội giao lưu phải dùng kết quả để chứng minh.
Mà hiện giờ Vương Đằng không hề có bất cứ thành quả nào có thể chứng minh trình độ nghề phụ của hắn, ít nhất bây giờ là như thế.
Nhưng một số người cũng phát hiện, trên khuôn mặt phân thân của Vương Đằng mới vừa trở về từ Khoáng tinh kia không hề có vẻ nản lòng gì, ngược lại cực kỳ bình tĩnh, giống như không quan tâm đến thất bại trước đó.
“Tên này rốt cuộc đang nghĩ cái gì?”
Lúc này đám người Nhạc Yên, Cổ La đều không nhịn được mở to mắt, nhìn về phía Vương Đằng, trong lòng hoàn toàn không đoán ra được ý tưởng của Vương Đằng.
Vương Đằng mỉm cười, thân hình chợt lóe, đã rơi lên trên một đài đá để trống ở khu vực tranh tài luyện tạo.
Sau đó niệm lực tinh thần của hắn lặng yên thổi quét ra, nhẹ nhàng lướt qua từng đài đá kia, nhặt hết bong bóng thuộc tính của những Luyện tạo sư xung quanh rơi xuống lên.
Trong nháy mắt, vô số cảm ngộ luyện tạo dung nhập vào trong đầu Vương Đằng, cho dù trình độ Luyện tạo sư của hắn đã đạt đến cấp Tông sư viên mãn, giờ phút này vẫn được lợi không nhỏ.
Kỹ xảo luyện tạo do các Luyện tạo sư đến từ các nơi trong vũ trụ nắm giữ đều không giống nhau, có thể bù trừ, bởi vì cái gọi là đá từ núi khác có thể dùng để đánh bóng ngọc*, đối với Vương Đằng, những cảm ngộ luyện tạo này có thể khiến cho con đường lên cấp Thánh sau này của hắn thông thuận hơn.
(*ví von người hoặc ý kiến có thể giúp mình sửa lại khuyết điểm)
…
Trên hành tinh Linh Thú.
Vương Đằng hóa thành một tia sáng, một mình bay nhanh trong không trung.
Hắn đang tìm một người!
Một người mặc áo bào màu đen!
Sau khi bỏ lại hai anh em Thế gia, Vương Đằng đã kêu Ngự Hương Hương rời khỏi hành tinh Linh Thú trước, còn hắn lại một mình đuổi giết người áo bào màu đen.
Mọi người nhìn thấy hành vi của Vương Đằng đều bối rối, không biết hắn chuẩn bị làm cái gì?
Vương Đằng không hề dừng lại, liên tục bay nhanh, trừ phi gặp được một vài nguyên liệu nấu ăn đặc thù thì mới có thể ngẫu nhiên dừng lại, bằng không kể cả đụng phải Linh trù sư khác đều không đủ để cho hắn dừng chân.
Tìm hơn nửa ngày, chạy hơn nửa hành tinh Linh Thú, cuối cùng công phu không phụ người có lòng, Vương Đằng tìm được người áo bào màu đen kia.
“Cuối cùng đã tìm được ngươi!”
Vương Đằng dừng người lại, khóe miệng nhếch lên một độ cong.
Nhưng hắn không vội vã tiến lên, bởi vì lúc này người áo bào màu đen kia đang đuổi giết mấy bóng dáng, hơn nữa phương hướng đuổi giết rõ ràng chính là bên chỗ hắn.
Rầm! Rầm! Rầm…
Tiếng nổ vang truyền đến từ nơi xa, người áo bào màu đen kia cầm chiến đao trong tay, từng ánh đao màu vàng bùng nổ, đuổi những người ở trước mặt hắn chạy khắp nơi.
“Ha ha ha…”
Người áo bào màu đen nhìn thấy một màn này, giống như cực kỳ vui vẻ, tiếng cười to không ngừng phát ra từ trong miệng.
“Người áo bào màu đen này không giống người trước đó lắm.” Vương Đằng sờ cằm, sắc mặt cổ quái: “Nhưng mà có một điểm giống nhau, đều là… biến thái!”
“Chạy, chạy mau!”
“Đây là con quái vật.”
“Ngươi dám giết chúng ta, chúng ta là người Điền gia.”
Từng bóng dáng hốt hoảng chạy thục mạng từ đằng xa đến, sắc mặt bọn họ tái nhợt, mang vẻ kinh hãi và bối rối nồng đậm trên mặt.
“Điền gia, bố mày giết chính là người của gia tộc hạch tâm các ngươi.” Người áo bào màu đen kia nghe được lời đối phương nói, càng kích động hơn, chiến đao trong tay điên cuồng chém ra.
“Đồ điên!”
Vài người Điền gia kia thay đổi sắc mặt, luống cuống tay chân tránh né công kích của người áo bào màu đen.
So sánh với võ giả chân chính, vài người của gia tộc hạch tâm linh trù này tự nhiên đều là sơn dương đợi làm thịt, nếu không phải vì người áo bào màu đen định đùa giỡn bọn họ một phen, thỏa mãn tâm lý biến thái của hắn, những người Điền gia này đã sớm chết.
“Điều này là thù gì oán gì chứ?” Vương Đằng không khỏi lắc đầu nói.
Ở bên ngoài, người Điền gia đều có sắc mặt khó coi, Điền Phố gia chủ Điền gia là một người đàn ông trung niên kia đưa mắt nhìn chăm chú vào tình hình bên trong màn sáng, không nhịn được hiện lên một chút lửa giận trong mắt.
Nhưng vừa nghĩ đến đối phương vô cùng có khả năng là người lây nhiễm Hắc Ám, trong lòng hắn không nhịn được trầm xuống, cho đến khi… hắn nhìn thấy Vương Đằng xuất hiện ở khu vực đó.
Không quan tâm trình độ nghề phụ của người này như thế nào, nhưng trình độ võ đạo lại rất mạnh, nếu như hắn có thể ra tay, vài thiên tài Điền gia bọn họ chắc còn có thể cứu.
Nhưng bọn họ và Vương Đằng không hề có quen biết gì, cũng không biết đối phương có bằng lòng ra tay không?
Cùng lúc đó, đám người xem tranh tài đang thảo luận ồn ào, khiến cho người Điền gia cảm thấy bi ai.