Điền Minh điên cuồng điều động nguyên lực của bản thân, nhưng cho dù như thế nào đều không thể tránh thoát được trói buộc của nguyên lực màu đen kia, nguyên lực này giống như mụn nhọt bám vào xương quấn quanh trên nguyên lực của hắn, khiến cho hắn hoàn toàn bó tay chịu thua.
“Điều này là… lực Hắc Ám!”
Hắn đột nhiên nghĩ đến điều gì, sắc mặt hoảng sợ nhìn người áo bào màu đen kia.
“Lực Hắc Ám!!!”
Mấy người Điền gia còn lại nghe vậy, ào ào kinh hãi không thôi, ánh mắt hoảng sợ nhìn người áo bào màu đen kia.
“Hiện giờ biết được, quá muộn!” Người áo bào màu đen cười ha ha, giọng nói lại lạnh như băng vô cùng: “Chết đi!”
Rầm!
Từng sợi nguyên lực màu đen quấn quanh bên trên ánh đao màu vàng kia, khiến cho uy lực của nó tăng nhiều, lập tức hóa thành một ánh đao màu vàng đen, lập tức chém xuống.
Rắc rắc!
Một tiếng giòn vang, lồng phòng ngự của người Điền gia lập tức vỡ vụn, hóa thành vô số điểm sáng tiêu tán.
Thế đi của ánh đao không giảm, hung hăng chém về phía người Điền gia, giống như sẽ trực tiếp đánh chết bọn họ.
Sắc mặt đám người Điền Minh tuyệt vọng đến cực hạn, toàn thân lạnh lẽo, lệnh bài nắm thật chặt trong tay, nhưng không cách nào sử dụng, chưa bao giờ có cảm giác vô lực giống như khoảnh khắc này.
“Nể tình ngươi nhắc nhở ta, cố mà giúp các ngươi một phen vậy.”
Đúng vào lúc này, một giọng nói bình thản chợt vang lên.
Đám người Điền Minh còn chưa phản ứng kịp đã thấy một bóng dáng cực kỳ đột ngột xuất hiện ở trước mặt bọn họ, đánh ra một quyền về phía ánh đao màu vàng đen đang hạ từ trên bầu trời xuống.
Rầm!
Tiếng nổ vang kịch liệt chợt quanh quẩn lên, chấn động đến hai tai của đám người Điền Minh mất thính giác, gió mạnh điên cuồng kia càng thổi vào tóc và quần áo của bọn ho bay lên điên cuồng, giống như muốn rời khỏi người bọn họ.
Từng dư ba nguyên lực quét ngang đến, lưu lại từng vết máu ở trên mặt bọn họ, msau tươi lưu lại theo đó.
Nhưng mà mấy người Điền gia vốn không có tâm tư để ý đến mấy chuyện đó, bọn họ nhìn lên một màn trước mắt, ánh mắt trừng lớn đến cực hạn, miệng cũng há hốc đến cực hạn, giống như thấy được chuyện gì đó không thể tin nổi.
Rắc rắc! Rắc rắc!
Từng tiếng vỡ vụn truyền ra, nhưng một lần này lại truyền ra từ trên ánh đao màu vàng đen đáng sợ kia, bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng, giờ phút này bên trên ánh đao màu vàng đen kia rõ ràng xuất hiện từng vết rạn thô to, đang không ngừng lan tràn ra bốn phía.
“Chuyện này… làm sao có thể?” Ánh mắt của người áo bào màu đen ở nơi xa lộ ra vẻ ngạc nhiên, giống như hoàn toàn không ngờ đến sẽ xuất hiện tình huống như vậy.
Uỳnh!
Ngay sau đó một tiếng trầm đục chợt truyền ra, ánh đao màu vàng đen kia cuối cùng đã không thể chống đỡ nổi, lập tức nổ tung, hóa thành điểm sáng đầy trời.
Một quyền!
Chỉ một quyền đã đánh nát ánh đao màu vàng đen khủng bố này!
Người của Điền gia không khỏi cảm thấy vô cùng rung động, thậm chí trong lòng không tự chủ được tràn ngập một chút vẻ hoang đường.
“Là hắn!” Giờ phút này Điền Minh cuối cùng phục hồi tinh thần lại, nhìn bóng dáng ở trước mặt, vẻ mặt ngạc nhiên.
Vương Đằng!
Người ra tay chính là Vương Đằng mới vừa rồi được hắn nhắc nhở đối phương bỏ chạy!
Trong lúc này suy nghĩ của hắn còn chưa xoay chuyển trở lại.
Đừng nói là hắn, kể cả những người của Điền gia đều ào ào trừng lớn mắt, giống như gặp quỷ nhìn bóng lưng Vương Đằng.
Vương Đằng này lại mạnh như vậy?!
Một tâm tình cực kỳ phức tạp chợt hiện lên ở trong lòng bọn họ.
Đặc biệt là người Điền gia mới vừa rồi kêu Điền Minh không cần để ý đến Vương Đằng càng không thể tiếp nhận nổi sự thật này, muốn tìm một cái hang để chui vào.
Nhưng còn không đợi bọn họ nghĩ nhiều, một màn tiếp theo càng khiến cho bọn họ rơi vào trong rung động thật lâu.
Một trận tia sáng màu vàng chói mắt chợt bộc phát ra từ trên người Vương Đằng, dao động tinh thần khủng bố theo đó tràn ngập ra.
Chùm tia sáng màu vàng kia lập tức phóng lên cao, hóa thành từng tia sáng màu vàng thật nhỏ, vờn quanh bên người Vương Đằng, đan vào lẫn nhau, giống như từng sợi tơ, tốc độ nhanh đến mức tận cùng.
Ngay sau đó, những tia sáng màu vàng này lập tức ngưng tụ vào với nhau, lại lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được ngưng tụ thành một kim tước thần kỳ vĩ đại ở trên đỉnh đầu Vương Đằng.
Boong boong!
Một tiếng kêu to ngân nga lảnh lót chợt vang lên, quanh quẩn ở trong trời đất.
Kim tước thần kỳ kia chẳng những xinh đẹp lạ thường, càng giống như bay ra từ trong thần thoại, đầy rẫy vẻ mờ mịt.
Một luồng khí thế vô hình theo đó nở rộ ra.
Miệng của đám người Điền Minh lập tức há to hơn nữa, ngơ ngác nhìn kim tước thần kỳ kia.
“Đây là!?” Người áo bào mau đen ở đối diện giống như cảm nhận được một luồng cảm giác nguy cơ, da đầu run lên, không kịp nghĩ nhiều, lập tức giơ cao chiến đao trong tay lên, từng sợi nguyên lực Hắc Ám bộc phát ra, ngưng tụ bên trên chiến đao.
Rầm!
Một ánh đao màu đen càng khủng bố hơn trước phóng lên cao, dài chừng mấy trăm trượng, giống như muốn chém nát vòm trời.
“Đi!”
Ánh mắt Vương Đằng bình thản, khóe miệng nhếch lên độ cong khinh thường, chỉ tới trước.
Boong boong!
Kim tước thần kỳ kia lại phát ra tiếng kêu to ngân nga lảnh lót, đập mạnh hai cánh màu vàng, mang theo từng đường sương mù màu vàng, lập tức xông về phía người áo bào màu đen ở đối diện.
“Chém cho ta!”
Sắc mặt của người áo bào màu đen hoảng sợ đến cực hạn, hắn không ngờ mình nhận được tăng thêm của nguyên lực Hắc Ám, nhưng lại vẫn sinh ra cảm giác nguy cơ kinh khủng như thế khi đối mặt với một võ giả cấp Vũ Trụ, lập tức không chần chừ nữa, chiến đao trong tay hung hăng chém ra.
Lúc này hắn đã không kịp làm ra phản ứng nào khác, chỉ có thể dung nhập lực lượng lĩnh vực mạnh nhất của mình, thậm chí cả lực căn nguyên vào trong ánh đao, hy vọng ngăn cản được công kích của đối phương.
Ngay sau đó, kim tước thần kỳ kia đã va chạm vào với ánh đao của người áo bào màu đen, bộc phát ra tiếng động nổ vang ở giữa không trung.
Boong boong!