“Đó là linh dược gì? Sao Vương Đằng lại chỉ lấy ra một nhánh cỏ vậy?” Rất nhiều người nghi hoặc không thôi.
Trên đài cao.
“Sao ta lại cảm thấy cây linh dược kia hơi quen thuộc nhỉ?” Nguyên lão Đan Trần nhíu mày, trong lòng hơi kinh ngạc.
Mới vừa rồi cây linh dược kia chỉ lóe lên rồi biến mất khỏi trong tay Vương Đằng, kể cả hắn đều chưa nhìn thấy rõ ràng.
“Sao lần này lại keo kiệt vậy chứ, chỉ dùng một mảnh cỏ, trước đó bảy cây linh dược hệ Độc vạn năm đều dùng, cũng không thiếu một gốc cây này chứ.” Nguyên lão Tamberi dở khóc dở cười nói.
“Ngươi đã sai lầm rồi!” Nguyên lão Đan Trần nhìn chằm chằm mảnh nhỏ trong tay Vương Đằng, khẽ thở ra nói: “Mảnh cỏ trong tay hắn thật sự không đơn giản đâu.”
“Hả? Ngươi nhận ra cái gì rồi?” Nguyên lão Bias tò mò hỏi.
“Đó hẳn là một linh dược hệ Độc tên là cỏ Vong Ưu Tuyệt Hồn…” Nguyên lão Đan Trần lập tức giải thích một phen.
Hai vị nguyên lão nghe vậy, đều hơi sững sờ, trên mặt lộ ra vẻ rung động.
“Lại có thể khiến cho người ta hao hết căn nguyên linh hồn chết đi từ trong giấc ngủ, linh dược hệ Độc này thật sự kinh khủng như thế sao.” Nguyên lão Tamberi ngạc nhiên nói.
“Ta cũng không ngờ hắn lại có thể có được loại linh dược này, xem ra tồn tại lúc trước sắp xếp hành tinh Dược Viên đã tiêu tốn không ít tâm tư.” Nguyên lão Đan Trần lắc đầu cảm khái nói.
“Một vài bí mật trên ba hành tinh kia, đúng là kể cả chúng ta đều không hiểu rõ hết.” Nguyên lão Tamberi lặng lẽ cười.
“Như vậy nói lên, độc do thằng nhóc kia luyện chế tuyệt đối không phải vật bình thường.” Nguyên lão Bias nói.
Nguyên lão Đan Trần không nói gì, nhưng trong mắt cũng lộ ra vẻ chờ mong.
…
Vương Đằng nhìn nhánh cỏ Vong Ưu Tuyệt Hồn trong tay mình, ánh mắt hơi lóe lên, lửa Thanh Ngọc Lưu Ly lập tức bao bọc lấy nó.
Phụt!
Một tiếng vang nhỏ truyền ra, nhánh cỏ Vong Ưu Tuyệt Hồn kia lập tức bốc cháy lên dưới lửa Thanh Ngọc Lưu Ly, dần dần hóa thành một giọt chất lỏng màu xám, trong suốt tinh thuần, lơ lửng trong ngọn lửa.
“Phù!”
Vương Đằng hơi thở ra, khi luyện chế cỏ Vong Ưu Tuyệt Hồn này, hắn vẫn thật cẩn thận, linh dược quý giá như vậy, hễ tổn thất dù chỉ một nhánh cỏ, hắn đều sẽ cảm thấy cực kỳ đau lòng.
May mà cả quá trình vẫn chưa xuất hiện điều gì ngoài ý muốn, tất cả đều thuận lợi đến cực hạn.
Tiếp theo Vương Đằng khoanh chân ngồi, Dược Vương đỉnh theo đó bay tới lơ lửng ở trước mặt hắn.
Ngay sau đó hắn nheo mắt lại, từng sợi niệm lực tinh thần thổi quét ra, rơi vào bên trong Dược Vương đỉnh kia.
Dưới khống chế niệm lực tinh thần của hắn, linh dược trước đó được bỏ vào bên trong uẩn dưỡng bắt đầu dung hợp với nhau.
Đương nhiên dung hợp này không phải tùy tiện dung hợp, mà phối hợp cân đối với trình tự dựa theo tính toán của hắn, tiến hành dung hợp theo thứ tự.
Mỗi một loại linh dược đều tồn tại nguyên lý tương sinh tương khắc, tùy tiện dung hợp chỉ khiến cho linh dược bị hỏng.
Do đó trình tự dung hợp phải cực kỳ cẩn thận, đặc biệt là linh dược càng cao cấp thì càng phải cẩn thận, không thể sơ sẩy chút nào.
Thời gian duy trì trình tự này không hề ngắn, tiêu tốn của Vương Đằng hơn nửa ngày.
Rất nhiều người khẩn trương nhìn Vương Đằng, giống như sợ hắn làm lỗi.
“Không biết hắn định luyện chế loại độc dược nào?”
“Đúng vậy, trước đó chỉ riêng linh dược hệ Độc phổ thông, hắn đã luyện hóa ít nhất hơn một ngàn loại, sau này thêm bảy cây linh dược hệ Độc vạn năm kia cùng với mảnh lá linh dược cuối cùng không rõ là loại gì kia, thoạt nhìn không hề đơn giản.”
“Khiến cho người ta thật hiếu kỳ!”
“Vốn cho rằng thời gian của Vương Đằng sẽ không kịp, kết quả không ngờ hắn bắt đầu sau lại vượt trước, rất nhiều người còn chưa luyện chế xong đâu, hắn đã bắt đầu dung hợp các loại linh dược rồi.”
“Còn không phải sao, thật sự đúng là hàng so với hàng là đồ bỏ, người so với người tức chết người.”
“Trước đó là ai nói thời gian của Vương Đằng không đủ hả, tự đứng ra chịu đánh đi.”
“Hừ, tốc độ nhanh thì sao chứ, cuối cùng có thể luyện chế ra độc mạnh hay không còn chưa chắc.”
“Ha ha, con vịt chết còn cứng mỏ.”
…
Tiến độ của Vương Đằng thật sự rất nhanh, bỏ lại rất nhiều thiên tài độc đạo ở phía sau.
Lúc này rất nhiều người có cảm giác bị vẽ mặt, bởi vì mới đầu bọn họ tin tưởng chắc chắn rằng Vương Đằng tuyệt đối không kịp thời gian, nhưng bây giờ người ta lại vượt qua phần lớn mọi người, đây chẳng phải vẽ mặt thì là gì.
Uỳnh!
Đúng vào lúc này, trong Dược Vương đỉnh của Vương Đằng lại đột nhiên truyền ra một tiếng trầm đục, một mùi khét lẹt chậm rãi bay ra.
“Một bước vừa rồi có vấn đề?” Vương Đằng nhíu mày, vung tay lên, xua tất cả mùi vị lạ lùng trong Dược Vương đỉnh ra, tất cả bã thuốc còn lại ở trong đó đều hóa thành tro bụi dưới nhiệt độ của lửa Thanh Ngọc Lưu Ly, theo đó tiêu tán.
“May mà mới vừa rồi ta đã lấy phần lớn linh dược ra, linh dược vạn năm kia còn chưa sử dụng đến, bằng không sẽ thua lỗ lớn.”
Hắn không khỏi cười khổ, tự mình sáng tạo một loại độc dược quả nhiên không đơn giản như vậy, mặc dù hắn đã tính toán vô số khả năng ở trong đầu, coi như đã không một sai sót, nhưng chân chính đến lúc thực tiễn, vẫn khó tránh khỏi xảy ra sai sót.
Không hề nghi ngờ, Vương Đằng thật sự đang định sáng tạo một loại độc dược.
Hắn không hề thiếu dược phương độc dược, nhưng không có một loại nào có thể đạt đến cảnh giới cấp Thánh, do đó hắn định sáng tạo ra một loại.
Nếu như không có được thu gom của sên Hi Quang, hắn không có suy nghĩ này, bởi vì muốn sáng tạo ra một loại độc dược, nhất định phải trải qua thử nghiệm liên tục, không có nhiều linh dược vốn đừng mong sáng tạo ra một loại linh dược, nhưng mà Sên Hi Quang lại hoàn toàn cung cấp cho hắn điều kiện này.
Nếu như những linh dược này không lấy đi luyện chế, cuối cùng đều phải trả lại cho tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp.
Ngược lại, nếu như dùng hết trong trận đấu, vậy là dùng hết, không cần người dự thi tiêu tốn điểm tích lũy gì cả.