“Loại độc này tên là Bách Hoa Xà Thốn Cao, sau khi sử dụng, toàn thân giống như mãng xà lột da, máu thịt sẽ bị chính bản thân ngươi lột ra từng tầng một, cho đến khi còn thừa lại xương cốt mới có thể hoàn toàn chết đi.” Miêu Thác mở dược đỉnh, một đống mỡ độc màu xanh bay ra, nói.
Đống mỡ độc kia trực tiếp bay về phía một tù nhân cấp Giới Chủ, giống như vậy không hề cho đối phương có cơ hội chống đỡ, trực tiếp hóa ra ở trên người đối phương, sau đó thấm vào bên trong máu thịt.
“A!”
Tiếng kêu thảm thiết theo đó vang lên, trên da dẻ của tù nhân cấp Giới Chủ kia đột nhiên mọc ra từng tầng vảy màu xám giống như vảy rắn, giống như cực kỳ thống khổ, khiến cho hắn không nhịn được chộp lên trên người mình.
Chỉ trong phút chốc, những vảy này đã bị cào xuống một mảng, máu tươi đầm đìa, khiến cho không ai có thể nhìn thẳng.
“Độc này của ta tên là ‘Thi Hồn Tang Phách Hoàn’, sau khi dùng sẽ không chết, nhưng sẽ mất đi lý trí, giống như cái xác không hồn, như yêu như quỷ, sẽ cắn ăn tất cả những người nhìn thấy, kể cả người thân cận nhất với mình đều không ngoại lệ.” Ma Ngạn mở dược đỉnh của mình ra, âm trầm nói.
Một tù nhân cấp Giới Chủ cuối cùng đã hoàn toàn bỏ qua chống lại, nhưng nghe xong giới thiệu của hắn vẫn không nhịn được kinh hãi không thôi, đồng tử co rụt đến cực hạn.
Ma Ngạn không nói thêm gì nữa, cong ngón tay búng ra, viên độc hoàn kia đã bay vào trong miệng tù nhân.
“A!”
Hai tròng mắt của tù nhân cấp Giới Chủ này lập tức trở nên đỏ bừng, tia sáng đỏ bùng lên, nhưng rất nhanh đồng tử của hắn lại biến thành màu xanh lá, giống như dã thú tiếng thét truyền ra từ trong miệng, răng nanh của hắn lại biến thành răng nanh bén nhọn, nước bọt nhễu ra từ trong miệng, sau đó ánh mắt quét nhìn bốn phía, không ngừng rít gào lên, nhìn ai đều giống như đồ ăn.
Cho đến đây, tất cả độc dược của năm thiên tài độc đạo đều hiện ra ở trước mặt mọi người, khiến cho tất cả mọi người không khỏi rơi vào trong trầm mặc.
“Chậc! Những độc dược này thật đáng sợ.” Vương Đằng nhìn về phía năm thiên tài độc đạo này, không khỏi phát ra tiếng than thở trong lòng.
Năm thiên tài của gia tộc hạch tâm độc đạo.
Năm loại độc dược không phải người.
Đừng nói đến người không hiểu độc đạo, kể cả Vương Đằng cấp Tông sư song đạo độc đạo và y đạo này đều cảm thấy hơi kinh hãi.
Lúc này sắc mặt của năm thiên tài y đạo Hoa Thiên Vũ, Oswell, Jalid, Nông Quỳnh Di, Tể Đỉnh đã hoàn toàn nghiêm trọng lên.
Vương Đằng quay đầu nhìn thoáng qua Bạch Tiên Nhi, thấy nàng cũng nhíu mày lại, hiển nhiên năm loại độc dược cấp Tông sư cửu phẩm này cũng khiến cho nàng cảm thấy khó giải quyết.
“Độc dược do năm thiên tài độc đạo kia luyện chế thật sự đủ khủng bố, đặc biệt là ‘Âm Dương Tuyệt Mệnh đan’ kia, thật sự muốn mạng người.”
“Trong năm loại độc dược, ‘Âm Dương Tuyệt Mệnh đan’ tuyệt đối là thứ độc nhất, cũng không biết vì sao Doris lại nghĩ ra loại độc dược biến thái như vậy? Người bình thường tuyệt đối không thể nghĩ ra được.”
“Như vậy về sau còn ai dám cưới Doris?”
“Suỵt, nhỏ tiếng chút, ngươi không muốn sống nữa hả!”
“Xin lỗi, ta sai rồi, ta chưa nói gì cả, cáo từ!”
“Hèn nhát! Người đẹp thiên tài giống như Doris, nếu như cho ta cơ hội, ta nhất định cưới nàng.”
“Anh hùng! Doris nhìn về phía ngươi.”
“…”
Mọi người thảo luận ồn ào, càng vừa kinh hãi vừa tò mò với ‘Âm Dương Tuyệt Mệnh đan’ kia, trong sợ hãi mang theo một chút kích thích.
“Nói đi cũng phải nói lại, ‘Vạn Trùng Phệ Tâm Cổ’ của Lam Thượng cũng thật sự khủng bố, đây chắc là thuật Cổ Độc của Lam gia nhỉ, nghe đâu không có bao nhiêu người có thể giải được.”
“Thuật Cổ Độc của Lam gia thật sự rất biến thái, phần lớn Y sư đều bó tay chịu thua trước nó.”
“Độc ‘Thi Hồn Tang Phách Hoàn’ của Ma Ngạn cũng không phải người, nếu ai trúng độc, thật sự sống không bằng chết.”
“Uy hiếp của ‘Thi Hồn Tang Phách Hoàn’ quá lớn, một võ giả cấp Giới Chủ ăn vào, vốn chính là một tai họa, chỉ sợ đủ để khiến cho một hành tinh sinh mệnh hoàn toàn hủy diệt.”
“Không sai, loại độc dược này nhất định không thể tùy tiện tung ra ngoài, bằng không chính là quả bom hẹn giờ.”
“Đã nghĩ nhiều, loại độc dược này nhất định dùng linh dược cực kỳ hiếm thấy để luyện chế thành, hơn nữa chỉ có đạt đến cấp Tông sư cửu phẩm mới có tác dụng cho võ giả cấp Giới Chủ, người bình thường không luyện chế ra được.”
“Độc ‘Thi Hồn Tang Phách Hoàn’ rõ ràng là độc dược độc môn của Ma Ngạn, người bình thường chắc chắn không biết luyện chế nó như thế nào.”
“Có đạo lý!”
…
“Không bàn về ‘Thi Hồn Tang Phách Hoàn’, thoạt nhìn ‘Bách Hoa Xà Thốn Cao’ kia cũng cực kỳ rợn người, lại có thể khiến trên người không ngừng mọc ra vảy.”
“Điểm chủ yếu nhất là còn sẽ khiến cho người ta không tự chủ được đi lột ra, máu chảy đầm đìa, thật đáng sợ!”
“So sánh ra, ‘Túy Tiên Linh Hương’ của Thạch Thiên Phong thật sự quá nhân từ.”
…
Cùng lúc đó, lực chú ý của mọi người đối với bốn loại độc dược khác cũng ở mức cao, dù sao mỗi một loại độc dược kia đều là thứ bên ngoài rất khó đụng phải.
Một vài võ giả thậm chí đang nghĩ, chờ hội giao lưu lần này kết thúc, bọn họ sẽ mua vài loại độc này từ chỗ những Độc sư thiên tài kia, dù sao chúng đều là những độc dược kể cả võ giả cấp Giới Chủ đều không đỡ nổi.
Mặt khác bọn họ cũng hết sức tò mò, những Y sư thiên tài như Vương Đằng, Bạch Tiên Nhi, Hoa Thiên Vũ có thể giải được năm loại độc dược cấp Tông sư cửu phẩm quỷ dị vô cùng kia không?
Về phần Lam Ngọc lại hoàn toàn bị mọi người bỏ quên sau đầu.
Nếu như độc dược cấp Tông sư bát phẩm đơn độc lấy ra, tự nhiên không tầm thường, nhưng xuất hiện cùng với năm loại độc dược cấp Tông sư cửu phẩm, còn có phần không đủ nhìn.
Hơn nữa năm loại độc dược kia đều cực kỳ đặc thù, cho đến bây giờ đều chưa từng có ai luyện chế, là lần đầu tiên xuất hiện trong hội giao lưu này.
Độc dược như vậy, một khi lưu truyền đi, nhất định sẽ được rất nhiều võ giả yêu thích và theo đuổi.