Giới Chủ Hỏa Tước ở bên cạnh có sắc mặt âm trầm đến cực hạn, lúc trước khi trấn áp Vương Đằng, hắn chưa bao giờ nghĩ đến kẻ này sẽ trưởng thành đến mức độ khiến cho hắn cảm thấy nguội lạnh trong lòng.
Thiên phú của Vương Đằng kia thật sự đáng sợ.
…
Vương Đằng nhìn những thiên tài nghề phụ ở xung quanh, bên tai là tiếng chúc mừng không ngừng quanh quẩn hết đợt này đến đợt khác, khóe miệng không theo khống chế điên cuồng nhếch lên.
Đúng!
Chính là cảm giác này.
Sướng!
Âm thanh lớn tiếng hơn chút nữa, kêu cho lực thêm chút nữa, nếu như thái độ lại chân thành thêm một chút nữa, vậy càng tốt hơn.
Ánh mắt của hắn đảo qua trên mặt từng người Thạch Thiên Phong, Doris, Lam Thượng, Ma Ngạn, cuối cùng lại nhìn thoáng qua Dược Thần.
Độc dược cấp Tông sư tuyệt phẩm!
Đó thật sự là thành quả cực kỳ kinh diễm, nhưng thật đáng tiếc, người thắng cuối cùng chỉ có thể là hắn.
Tất cả đều đang tiến hành theo kế hoạch của hắn.
Thành Thánh!
Tất cả việc làm trước đó đều vì thành Thánh, hiện giờ kết quả này không khiến cho hắn thất vọng, nỗ lực của hắn cuối cùng đã được báo đáp.
Qua hồi lâu, âm thanh trên quảng trường mới dần dần dừng lại.
Các tồn tại cấp Thánh đều ngồi xuống, ba vị nguyên lão cũng ngồi xuống, nhìn về phía dược đỉnh của Vương Đằng.
Những thiên tài nghề phụ vẫn còn chưa xong trận tranh tài chỉ có thể mang theo cảm xúc phức tạp, tiếp tục trận tranh tài của bọn họ.
“Vương Đằng Thánh giả, không mở dược đỉnh của ngươi ra nhìn sao?” Nguyên lão Đan Trần nhàn nhạt cười nói, thái độ ôn hòa.
Xưng hô của hắn đối với Vương Đằng thậm chí đều đã thay đổi, cho dù tuổi tác của Vương Đằng không lớn, nhưng là một Thánh giả, cần nhận được tôn trọng.
“Được!” Vương Đằng mỉm cười, chìa tay lên trên bầu trời, dược đỉnh kia theo đó bay vút đến, lơ lửng ở trước mặt hắn.
Những thiên tài độc đạo như Thạch Thiên Phong, Doris ào ào nhìn lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào dược đỉnh kia, trong lòng cực kỳ tò mò.
Độc dược cấp Thánh!
Kể cả bọn họ cũng chưa từng được thấy mấy lần.
Hiện giờ bọn họ đều rất muốn biết rõ, độc dược để cho Vương Đằng tiến vào cấp Thánh rốt cuộc là loại nào?
Dược Thần cắn chặt răng, cũng đã đi đến, sắc mặt âm trầm nhìn xem dược đỉnh kia.
Đám người Hoa Thiên Vũ, Nông Quỳnh Di cũng nhìn sang, bọn họ không quên lời trước đó Vương Đằng đã nói, hắn muốn dùng loại độc dược này lấy độc trị độc, giải độc của vài thiên tài độc đạo khác.
Bọn họ không hề phủ nhận sự mạnh mẽ của độc dược cấp Thánh này, nhưng có thể lấy độc trị độc được hay không lại là một chuyện khác.
Không phải độc dược lớn mạnh nào là có thể làm được lấy độc trị độc.
Kể cả Bạch Tiên Nhi cũng chớp đôi con ngươi tối đen kia của nàng, tò mò nhìn xem dược đỉnh.
Đúng vào lúc này, cũng không thấy Vương Đằng có động tác gì, nắp đỉnh của Dược Vương đỉnh kia đã trực tiếp bay lên.
Rầm!
Ngay sau đó, một cột sáng năng lượng màu tối đen cực kỳ nồng đậm phóng lên cao, một luồng độc tính mãnh liệt bộc phát ra.
“Mau lùi lại!” Đám người Thạch Thiên Phong hơi biến sắc, lập tức lớn tiếng hét lên.
Thật ra hoàn toàn không cần hắn nhắc nhở, những người khác đã sớm ngay lập tức nhanh chóng lùi lại, rời xa cột sáng màu đen kia.
Bọn họ lùi ra ngoài đến vài trăm mét mới miễn cưỡng dừng thân hình lại, sắc mặt nghiêm trọng nhìn Dược Vương đỉnh kia của Vương Đằng!
“Thu!”
Một tiếng quát nhẹ truyền ra từ trong miệng Vương Đằng, theo tinh thần lực của hắn thu lại, độc tính đang tràn lan ra kia lập tức bị áp súc về.
Cùng lúc đó, cột sáng năng lượng màu đen cũng chậm rãi tiêu tán, để lộ ra một viên thuốc tối đen như mực ở bên trong.
“Điều này là độc dược cấp Thánh sao?”
“Một viên độc đan!”
“Thoạt nhìn thật bình thường, giống như không có chỗ gì đặc thù cả.”
“Có câu nói như nào nhỉ, thứ thoạt nhìn càng bình thường mới càng khủng bố.”
“Thật hay giả?”
“Chờ chút, không… không đúng, sao nó lại nứt ra vậy!?”
“Nứt… nứt ra rồi???”
…
Ở trong ánh mắt của mọi người, mặt ngoài viên độc đan bay ra từ trong dược đỉnh của Vương Đằng lại xuất hiện vết nứt, chuyện này thật sự khiến cho người ta không kịp đề phòng, thậm chí còn có phần không dám tin tưởng.
Đã nói là độc đan cấp Thánh mà, sao lại bị nứt ra chứ?
Mọi người đều chưa hề có một chút chuẩn bị nào!
Luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp!
Vương Đằng nhìn xem phản ứng của mọi người, khóe miệng không khỏi nhếch lên một độ cong thần bí.
Độc dược cấp Thánh do hắn luyện chế cũng không phải là độc đan gì, mà là ở bên trong độc đan…
Rắc rắc!
Một tiếng rắc giòn vang truyền ra, vết nứt mặt ngoài độc đan kia càng ngày càng nhiều, gần như trong nháy mắt đã trải rộng toàn bộ mặt ngoài độc đan.
Rít rít!
Ngay sau đó, một tiếng kêu to cực kỳ chói tai bén nhọn đột ngột truyền ra, sau đó đã thấy viên độc đan kia rắc một tiếng hoàn toàn vỡ ra, hóa thành vô số bã thuốc, bắn ra mọi nơi.
“Đó là?”
Đám người Thạch Thiên Phong, Lam Thượng, Ma Ngạn ngạc nhiên nhìn một màn này, ánh mắt chợt co rút lại, giống như thấy được thứ gì đó không thể nào tin nổi.
Chỉ thấy sau khi viên độc đan kia vỡ vụn ra, lại xuất hiện một con trùng màu đen nho nhỏ.
Con trùng kia còn nhỏ hơn độc đan một chút, thân thể cuộn tròn, giờ phút này đang chậm rãi duỗi ra, ba cặp cánh mỏng như cánh ve dang ra, nhẹ nhàng vỗ, đã không nhìn thấy dù chỉ là tàn ảnh, tốc độ nhanh đến không thể tưởng tượng nổi, mà đầu của nó cũng lộ ra, đúng là vô cùng dữ tợn, khiến cho người ta nhìn thấy mà sợ.
“Cổ trùng!” Lam Thượng trừng lớn mắt, gần như kêu lên kinh hãi theo bản năng.
Không có ai càng rõ ràng hơn hắn cái gì là cổ trùng, ngay từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy con côn trùng sáu cánh kia, hắn đã biết nó là một con cổ trùng không thể nghi ngờ.
Như vậy vấn đề đã đến, sao Vương Đằng lại có thể biết được phương pháp luyện chế cổ trùng?
Chẳng lẽ Vương Đằng cũng nhận được truyền thừa giống như Cổ Độc bí thuật của Lam gia bọn họ sao?