Đúng lúc này, một tiếng nổ vang đột nhiên truyền ra từ trong khu vực tranh tài linh trù.
Đây là lần đầu tiên khu vực tranh tài linh trù xuất hiện động tĩnh lớn như vậy.
Mọi người không khỏi sửng sốt, lập tức đã nhìn thấy trước mặt Đằng Mã lại có một cột sáng màu vàng kim phóng lên cao.
“Đó là…”
Tất cả mọi người đều chấn động.
“Linh thực cấp Tông sư tuyệt phẩm!”
“Tuyệt đối là linh thực cấp Tông sư tuyệt phẩm!”
“Năng lượng của linh thực cấp Tông sư tuyệt phẩm quá mức tràn trề, vì thế phải ngưng tụ thành cột sáng bộc phát ra, đây là tượng trưng cho linh thực cấp Tông sư tuyệt phẩm.”
…
Từng tiếng kêu kinh hãi đột nhiên vang lên, hiển nhiên đã có người đoán ra nguyên nhân của động tĩnh này.
“Lại có người chế biến ra linh thực cấp Tông sư tuyệt phẩm!” Vương Đằng nhìn về phía một thanh niên ở trên đài đá cách mình vài trăm mét, hơi ngoài ý muốn.
Người này không phải người của gia tộc hạch tâm, lại có thể chế biến ra linh thực cấp Tông sư tuyệt phẩm, xem ra quả nhiên không thể khinh thường bất cứ một thiên tài nào.
Rầm!
Rầm!
Nhưng mà kinh ngạc của mọi người còn chưa hoàn toàn biến mất, đã lại có hai tiếng nổ nữa vang lên.
Tất cả mọi người xoay cái cổ cứng đờ, nhìn về phía chỗ hai cột sáng xuất hiện, rõ ràng chính là do linh thực ở trước mặt hai người Ngự Hương Hương và Thế Kinh phát ra.
“Ực ực!”
Rất nhiều người không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng chấn động không thôi.
“Lại là hai món linh thực cấp Tông sư tuyệt phẩm!”
“Ba loại! Ôi trời ạ! Lại xuất hiện ba món linh thực cấp Tông sư tuyệt phẩm!”
“Ba vị thiên tài này quá mạnh, lại đều chế biến ra linh thực cấp Tông sư tuyệt phẩm, wow, mùi thơm thật nồng đậm, các ngươi có ngửi thấy không?”
“Ngửi thấy, ngửi thấy, đây chính là linh thực cấp Tông sư tuyệt phẩm sao? Ta chỉ ngửi mùi thôi, nước miếng đã chảy thành sông.”
“Cái kia, mau lau miệng của ngươi đi… shh ực ~”
…
Theo ba cột sáng ba màu sắc phóng lên cao, ba mùi hương khác nhau đột nhiên bay ra, trực tiếp tràn ngập khắp trên quảng trường.
Ba mùi hương này đều cực kỳ đặc thù và nồng đậm, bởi vậy không ai nhường ai, dù ai đều không cách nào quấy nhiễu đến ai, phân chia cực kỳ rõ ràng bay vào trong mũi mỗi một người xem thi đấu, khiến cho bọn họ có thể phân biệt ra ba mùi hương khác nhau.
Tiếng nuốt nước miếng vang lên hết đợt này đến đợt khác, còn có người âm thầm lau nước miếng bên khóe miệng, để tránh cho mình bị mất mặt.
Chủ yếu là… quá thơm!
Kể cả những Linh trù sư cấp Thánh này, hiện giờ đều không nhịn được nhìn sang, một chút kinh ngạc và ngoài ý muốn chớp động lên trong mắt.
Không bao lâu, ba cột sáng chậm rãi tiêu tán, ba người Đằng Mã, Ngự Hương Hương, Thế Kinh lập tức bay xuống bên dưới.
Khi Thế Kinh bay xuống dưới đài đá còn cười lạnh một tiếng với Vương Đằng, vẻ trào phúng hiện lên trong mắt.
Trận tranh tài này, hắn thắng chắc rồi!
Cho dù Vương Đằng là Thánh giả thì sao chứ, một đạo linh trù có liên quan gì đến độc đạo.
Cho dù Vương Đằng cướp nguyên liệu nấu ăn của hắn thì sao chứ, linh thực hắn chế biến ra không phải vẫn đạt đến cấp Tông sư tuyệt phẩm sao.
Thế Kinh có tự tin tuyệt đối với trình độ linh trù của mình, cộng thêm linh thực trong ‘Tiếng Thở Dài Của Thần’, hắn cảm thấy mình đã đứng ở thế bất bại.
Kể cả hai người kia giống như hắn đều đạt đến cấp Tông sư tuyệt phẩm cũng tuyệt đối không thể thắng được hắn.
“???” Vương Đằng hơi câm nín: “Thằng cha kia cứ luôn nhìn ta làm gì chứ? Còn luôn cười lạnh, hắn không biết mặt sưng phù của mình rất khó coi sao?”
“Hay là hắn cảm thấy mình lại phấn chấn lên?”
Lắc đầu, Vương Đằng nhìn ba người bên dưới, chuẩn bị nhìn xem linh thực do bọn họ chế biến ra là như thế nào.
Thứ được cầm trong tay Đằng Mã không phải là mâm thức ăn, mà là một cái lọ hình tròn màu xanh lá được chế tạo từ vỏ một loại quả.
“Đây là Thúy Ngọc Giáp Ngư Thang, mời các vị Thánh giả đánh giá!”
Hắn giới thiệu một phen, sau đó đặt lọ hình tròn màu xanh lá trong tay mình lên trên bàn dài, khẽ vặn cái đỉnh, nửa phần trên của cái lọ hình tròn đã mở ra.
Xoẹt!
Trong phút chốc, một trận tia sáng màu vàng kim chói mắt nổ bắn ra, gần như khiến cho người ta không mở mắt ra được.
Mùi thơm kia lại càng nồng đậm hơn nữa, ít nhất không chỉ gấp mười lần trước đó.
Sau đó Đằng Mã lấy mấy cái bát con ra, dùng một cái muôi ngọc hơi lớn múc từ trong lọ ra, múc cho mỗi một vị Linh trù sư cấp Thánh một bát con.
Mọi người gần như duỗi thẳng cổ nhìn sang bên này, thứ Đằng Mã múc ra không phải là nước canh, mà là một thứ giống như thạch hoa quả màu vàng kim.
“Món này là cái gì vậy?”
“Hình như là thạch hoa quả!”
“Hình như là… món cá đông nấu từ con ba ba, Đằng Mã nấu canh con ba ba thành món cá đông!”
“Món cá đông, món này thật mới lạ, không biết có ăn được không?”
“Hỏi vậy chẳng phải vô nghĩa sao? Linh thực cấp Tông sư tuyệt phẩm có thể không ăn được sao?”
“Cũng đúng nhỉ, đáng tiếc không được ăn.”
…
Đám người Vi Dụ Thánh giả bưng cái bát con trước mặt lên, dùng thìa ngọc óng ánh trong suốt múc một miếng cá đông ăn vào trong miệng, ánh mắt lập tức sáng lên, động tác xúc ăn không khỏi tăng nhanh vài phần.
Mọi người đều ngạc nhiên, bọn họ không nhìn nhầm đấy chứ, các Linh trù sư cấp Thánh lại tăng nhanh tốc độ ăn?!
Chẹp chẹp ~
Lúc này trên quảng trường chỉ có tiếng ăn của các Linh trù sư cấp Thánh, xung quanh đều rơi vào trong yên tĩnh quỷ dị.
Bởi vì quá mức yên tĩnh, do đó âm thanh này có vẻ vô cùng đột ngột, cũng vô cùng rõ ràng.
Bằng không người ta dù sao cũng là Linh trù sư cấp Thánh, sao có thể không hề hình tượng như vậy được.
Trên thực tế, tuy rằng bọn họ tăng nhanh tốc độ ăn, thoạt nhìn vẫn có vẻ tao nhã thong dong, không phải ăn kiểu ngấu nghiến.
Chẳng qua mọi người vẫn khó tránh khỏi không thể tin nổi.
Bởi vì tình huống như vậy là lần đầu tiên xuất hiện, kể cả những linh thực cấp Tông sư cửu phẩm trước đó đều không khiến bọn họ thất thố như thế.