Nói tóm lại, chỗ tốt trong đó không thể nói rõ ràng trong đôi ba câu được, còn có đủ loại chỗ tốt ngầm không thể nói cho người ngoài biết.
Gia chủ của mấy gia tộc như Hộ gia, Điền gia, gia tộc Sam ào ào hâm mộ nhìn về phía Ngự gia, bọn họ đều thật sự không ngờ cô bé con của Ngự gia kia lại là át chủ bài của Ngự gia, lại còn có được thực lực cấp Tông sư tuyệt phẩm.
Bọn họ cao hứng hồi lâu, đột nhiên bị người trộm nhà nửa chừng, khỏi phải nói đến cảm giác buồn bực kia.
“Linh thực của cô nhóc này hẳn sẽ không thất bại bởi Đằng Mã.” Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, mỉm cười trong lòng.
Về phần sao hắn biết được, tự nhiên là bởi vì trước đó hắn đã nhặt được bong bóng thuộc tính liên quan.
Ở dưới tình huống không ai biết được, linh thực do những thiên tài này làm ra đều đã được hắn nắm giữ.
“Chính là cái tên hơi…” Vương Đằng giống như nghĩ đến điều gì, sắc mặt thay đổi thành hơi cổ quái.
Ngự Hương Hương bày mâm thức ăn của mình lên trên bàn dài, hơi câu nệ nhìn các vị Linh trù sư cấp Thánh, sau đó hít sâu một hơi, nở một nụ cười thật lớn, mở miệng nói: “Chào các vị Thánh giả, món linh thực này của ta tên là Phong Ma Loạn Vũ ~”
“…” Các Linh trù sư cấp Thánh.
“???” Mọi người.
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn cô bé con nói ra lời nói kinh người kia, đều không khỏi hoài nghi có phải lỗ tai của mình có vấn đề gì rồi không.
“Phong… Phong Ma Loạn Vũ?!”
“Đây là đồ ăn hoa tuyệt thế gì vậy?”
“Ta nghiêm trọng hoài nghi linh thực bên dưới cái lồng bàn kia có thể ăn được hay không!”
“Chẳng lẽ cô bé con này là một đầu bếp hắc ám sao?”
“Một tiểu đầu bếp nữ thật đáng yêu, sao phong cách lại đột nhiên bị lệch vậy?”
…
“Cô bé, tên món linh thực này của ngươi thật sự là… rất kỳ lạ.” Vi Dụ Thánh giả nhìn Ngự Hương Hương, sắc mặt cổ quái nói.
“Ngươi… ngươi quá khen!” Ngự Hương Hương thẹn thùng nói.
Bình thường nàng không phải người như vậy, nhưng đối mặt với một nhóm Thánh giả, vẫn không nhịn được hơi khẩn trương.
“…” Vi Dụ Thánh giả không nói được gì, hắn cảm thấy mình không giống như đang khen ngợi đối phương, nhưng không hiểu sao không định vạch trần nàng.
“Khụ khụ.” Sư Yển Thánh giả ở bên cạnh vờ ho khan một tiếng, ôn hòa nói: “Không mở ra để cho chúng ta nhìn xem là món linh thực gì sao?”
“A a a, được!” Ngự Hương Hương phản ứng lại, lúc này mới nhớ ra mình còn chưa mở lồng bàn ra.
Nàng lại hít sâu một hơi lần nữa, sau đó tiến lên trước, mở lồng bàn ra.
Xoẹt!
Một tia sáng kỳ dị đột nhiên nở rộ ra
Mọi người đều ngạc nhiên không thôi, ào ào kêu lên kinh ngạc.
“Lại là tia sáng bảy màu, dáng vẻ thật đẹp đẽ.”
“Màu sắc này thật sự hơi… phức tạp!”
“Khó trách tên là Phong Ma Loạn Vũ, còn thật sự không đặt sai tên.”
“Không phải nói màu sắc càng tươi đẹp thì càng có độc sao? Linh thực này có thể ăn chứ?”
“Thần cmn có độc, người ta một cô bé con không đến mức làm ra một linh thực có độc chứ, ở đây cũng không phải tranh tài độc đạo.”
“Đây là một món linh thực có màu sắc!”
…
Đám người Vi Dụ Thánh giả ngạc nhiên nhìn mâm thức ăn của Ngự Hương Hương, trên mặt đều có vẻ tò mò, không phải bọn họ chưa từng gặp linh thực có nhiều màu sắc, nhưng mà màu sắc phức tạp như vậy, thật sự hiếm thấy.
Hơn nữa mùi thơm bay ra từ trong đó vô cùng kỳ dị, khiến cho bọn họ kinh ngạc hơn.
Theo tia sáng dần tiêu tán bớt, từng con thỏ nhỏ bảy màu xuất hiện ở trước mặt mọi người, tia sáng bảy màu mới vừa rồi rõ ràng tản ra từ trên người những con thỏ này.
“Con thỏ?!”
Sắc mặt của mọi người càng thêm cổ quái.
Cảm giác như đã từng nhìn thấy kỳ quái kia lại một lần nữa đập vào mặt.
“Mời các vị Thánh giả nếm thử!” Ngự Hương Hương chia cho mỗi một vị Thánh giả một con thỏ nhỏ bảy màu, dùng đĩa ăn nhỏ bưng đến trước mặt bọn họ.
Trong lúc này, các vị Thánh giả đều hai mặt nhìn nhau, có cảm giác không thể nào ăn được.
Ngự Hương Hương trông mong nhìn bọn họ.
Ở dưới ánh mắt như vậy, vài vị Thánh giả cuối cùng không chống đỡ nổi nữa, ào ào cầm dao nĩa lên, cắt con thỏ nhỏ.
Từng con thỏ nhỏ bảy màu đáng yêu lập tức đầu thân chia lìa, mà từng mùi thơm kỳ dị cũng bay ra từ trong cơ thể con thỏ kia, còn nồng đậm hơn trước vài phần.
“Hả!” Vi Dụ Thánh giả khẽ kêu lên một tiếng, không do dự nữa, lập tức xiên vào đầu thỏ, nhét vào trong miệng, nhai khẽ hai lần, ánh mắt của hắn đã lập tức nheo lại.
“Như thế nào?” Sư Yển Thánh giả ở bên cạnh không nhịn được hỏi.
“Ngươi nếm thử sẽ biết.” Vi Dụ Thánh giả cười nói.
Sư Yển Thánh giả thấy dáng vẻ này của hắn, có niềm tin trong lòng, lập tức không chần chừ nữa, lập tức nếm thử.
Theo các Thánh giả bắt đầu nếm thử, cuối cùng mọi người đã hiểu rõ có chuyện gì.
“Xem ra con thỏ này còn ăn rất ngon.”
“Biểu hiện của các Thánh giả giống như không hề kém hơn món linh thực kia của Đằng Mã.”
“Đã nói mà, sao có thể là đầu bếp hắc ám được.”
“Không biết con thỏ bảy màu kia làm như thế nào nhỉ, thoạt nhìn thật kỳ lạ.”
…
“Món linh thực này ngươi hẳn là bỏ vào rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, các loại rau dưa xắt sợi cùng với thịt của các loại linh thú băm nhỏ, hương vị khác nhau pha trộn vào nhau, thật sự có một trải nghiệm điên cuồng múa loạn.”
Vi Dụ Thánh giả nhìn Ngự Hương Hương ở trước mặt, nói lời giống như thán phục.
“Hì hì.” Ngự Hương Hương gãi đầu, cười hì hì.
“Ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi.” Sư Yển Thánh giả nói.
“Ngươi cứ hỏi.” Ngự Hương Hương nói.
“Món linh thực này do ngươi sáng tạo ra sao?” Sư Yển Thánh giả tò mò hỏi.
“Đúng vậy, bình thường không việc gì ta thích nghiên cứu các loại linh thực, sau đó trong lúc vô tình đã sáng tạo ra món Phong Ma Loạn Vũ này.” Ngự Hương Hương gật đầu thừa nhận.
“Món ăn này không phải vô tình có thể sáng tạo ra được.” Sư Yển liếc nhìn nàng thật sâu, lắc đầu nói: “Nếu như ngươi không phải là thiên tài của Ngự gia, ta đều không nhịn được muốn thu ngươi làm đồ đệ.”
Wow!