Một dòng nước mắt đột ngột rơi xuống từ khóe mắt của Vi Dụ Thánh giả.
Không đúng!
Hẳn là rơi xuống từ khóe mắt của tất cả Thánh giả.
Thật sự – chảy nước mắt.JPG!
Chỉ có ba người nguyên lão Đan Trần không thất thố như vậy, nhưng nếu như quan sát cẩn thận, sẽ phát hiện ra khóe mắt của bọn họ cũng hơi ướt át.
Ngay sau đó, một tiếng thở dài thật sâu đột nhiên truyền ra từ trong miệng ba người nguyên lão Đan Trần.
Thiên tài ở xung quanh cùng với đám người đang xem tranh tài nhìn thấy một màn này, thật sự trợn mắt há hốc mồm, không khỏi lắp bắp kinh hãi.
“Này?!!!”
“Tình huống gì vậy, sao còn ăn đến khóc chứ?”
“Ăn ngon đến như vậy sao?”
“Nước miếng… a không đúng, nước mắt đã không có tiền đồ chảy xuống.”
“Tiếng Thở Dài Của Thần! Đây chính là Tiếng Thở Dài Của Thần, kể cả mấy người nguyên lão Đan Trần đều không tự chủ được thốt lên tiếng thở dài, thật sự lời đồn không hề giả.”
“Đúng là trăm nghe không bằng một thấy, hôm nay ta đã tăng thêm kiến thức.”
“Xong rồi, càng muốn nếm thử một chút.”
…
“Ăn… ăn quá ngon!” Vi Dụ Thánh giả mở to mắt, nói không hề lựa lời: “Hương vị đặc thù nở rộ ra ở trên đầu lưỡi, như băng như sương, giống như có một con ngư long đang bay lượn ở trên đầu lưỡi, cảm xúc và hương vị chỉ chất thịt của Băng Ngọc Anh Anh Ngư mới có, còn có hương vị đặc thù của vô số loại nguyên liệu nấu ăn hòa hợp vào với nhau, diễn biến thành một loại hương vị cực kỳ ngon, điều này… điều này thật sự là món ngon vô thượng!”
“Không chỉ món ngon đơn giản như vậy, ta cảm thấy căn nguyên sinh mệnh của ta đang tăng lên.” Nguyên lão Đan Trần phụ họa.
“Đúng, ta cũng cảm thấy như vậy, căn nguyên sinh mệnh lại đang tăng lên.” Nguyên lão Tamberi gật đầu nói.
Vừa dứt lời, các trưởng lão cấp Thánh này cũng liến thoắng thảo luận, trong ánh mắt tràn đầy tia sáng, mà thịt cá trong bát bọn họ đều không bỏ qua, nhanh chóng ăn hết.
Đám người xem tranh tài: (﹃)
Trận đấu một đạo linh trù, cuối cùng kết thúc trong tiếng than thở của các vị nguyên lão và các vị trưởng lão.
Tất cả người đã được nếm món Băng Thần Vụ Ảnh Ngư Long Vũ kia của Vương Đằng đều rơi vào trong dư vị thật lâu, khó có thể tự kiềm chế!
Rơi lệ là rơi lệ thật!
Thở dài cũng là thở dài thật!
Chảy nước miếng cũng là chảy nước miếng thật!
Trận tranh tài hội giao lưu một đạo linh trù phen này cuối cùng sẽ trở thành một truyền thuyết…
Một truyền thuyết về Vương Đằng!
Về phần một thiên tài linh trù khác cũng chế biến ra Băng Thần Vụ Ảnh Ngư Long Vũ – Thế Kinh!
Lại hoàn toàn bị lu mờ, vốn không có bao nhiêu người chú ý đến hắn.
Thậm chí còn có không ít người coi hắn thành một câu chuyện cười.
Một câu chuyện cười bị ngược.
Thật ra Băng Thần Vụ Ảnh Ngư Long Vũ của Thế Kinh không hề kém, đạt đến cấp Tông sư tuyệt phẩm, hơn nữa năng lượng trong đó trọn vẹn đạt đến tám phần.
Nhưng chính vì tám phần này đã khiến cho hắn hoàn toàn trở thành trò cười.
Bởi vì Ngự Hương Hương giống vậy cũng nấu ra linh thực cấp Tông sư tuyệt phẩm, nàng đã phát huy năng lượng của linh thực lên đến tám phần rưỡi!
Nửa phần!
Nhìn như không nhiều, nhưng lại thật sự thắng được Thế Kinh.
Một phen này, Thế Kinh lập tức bị rất nhiều người coi thành trò cười.
Đều là Băng Thần Vụ Ảnh Ngư Long Vũ, một người trở thành cấp Thánh, một người lại còn không sánh bằng cả Linh trù sư đều là cấp Tông sư tuyệt phẩm, chênh lệch không khỏi quá lớn.
Người Ngự gia lại càng cao hứng, bởi vì như vậy có ý nghĩa rằng Ngự Hương Hương đã trở thành hạng hai.
Nàng là thiên kiêu linh trù chói mắt nhất chỉ dưới quán quân Vương Đằng.
Trên bầu trời, màn sáng của một đạo linh trù hoàn toàn xác định ra, tên của Vương Đăng ở vị trí hạng nhất, Ngự Hương Hương ở vị trí hạng hai.
Đám người xem tranh tài nhìn màn sáng ở trên bầu trời, đột nhiên rơi vào trong trầm mặc.
Ba đạo!
Vương Đằng đã đạt được hạng nhất ở trong tranh tài của ba đạo nghề phụ, trong đó có hai đạo càng lấy tư cách cấp Thánh giành được hạng nhất.
Còn về phương diện y đạo, mặc dù Vương Đằng chưa hề thể hiện ra thực lực cấp Thánh, nhưng nhìn từ trên thực lực do hắn bày ra, chỉ sợ kém cỏi nhất cũng là cảnh giới cấp Tông sư đỉnh phong.
Thành quả có thể nói là khủng bố như thế, không chỉ những người đang xem tranh tài, kể cả các thiên tài đều cảm thấy có một rung động không cách nào hình dung được.
Bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến, có thể có một thiên tài nắm giữ trình độ như vậy ở phương diện nghề phụ.
Theo tranh tài của một đạo linh trù buông xuống màn che, phân thân của Vương Đằng cũng theo đó tiêu tán, ánh mắt của mọi người lại tập trung về phía Vương Đằng ở bên chỗ luyện tạo và đan đạo.
“Hai đạo nghề phụ đạt đến cấp Thánh.” Thạch Thiên Phong hít sâu một hơi, nói: “Ta dám cam đoan, vài đạo nghề phụ còn thừa lại của hắn tuyệt đối không có khả năng lại đạt đến cấp Thánh.”
“Ừm!” Hoa Thiên Vũ gật đầu, nói chắc chắn: “Vài đạo nghề phụ còn thừa lại này, trừ bỏ một đạo tầm quặng ra, còn lại đều là nghề phụ chủ đạo nhất, hơn nữa cũng là nghề phụ khó nắm giữ nhất, Vương Đằng có hai đạo nghề phụ đạt đến cấp Thánh, tiếp theo tuyệt đối không có khả năng lại đạt đến cấp Thánh.”
“Có thể có hai đạo nghề phụ đạt đến cấp Thánh đã là vô cùng yêu nghiệt, tinh lực của một người không có khả năng chống đỡ cho hắn hoàn thành nhiều đạo nghề phụ như vậy.” Nông Quỳnh Di sờ cằm, giống vậy cực kỳ chắc chắn nói.
Đây là tư tưởng vốn có của bọn họ!
Cho dù theo giáo dục bọn họ được nhận hay là trải nghiệm của chính bản thân bọn họ đều nói cho bọn họ biết rằng, tinh lực của một người tuyệt đối không thể đồng thời tăng nghề phụ nhiều đạo như vậy lên đến cấp Thánh.
Như vậy vốn không hề khoa học!
Thật ra là bạn cùng lứa tuổi, Vương Đằng có thể trở thành cấp Thánh trên một đạo nghề phụ cũng đã đủ khiến cho người ta khó có thể tin nổi.
Càng huống hồ nhiều đạo nghề phụ như vậy.