Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 3367 - Chương 3367. Băng Thần Vụ Ảnh Ngư Long Vũ! Nguyên Lão Thán Phục! (2)

Chương 3367. Băng Thần Vụ Ảnh Ngư Long Vũ! Nguyên lão thán phục! (2)
Chương 3367. Băng Thần Vụ Ảnh Ngư Long Vũ! Nguyên lão thán phục! (2)

Đám người Vi Dụ Thánh giả lại hít sâu một hơi lần nữa, cố hết sức để cho mình bình tĩnh lại, sau đó nhìn về phía Vương Đằng, ánh mắt phức tạp, giống như hâm mộ lại giống như thán phục, nói: “Thật sự không ngờ Vương Đằng Thánh giả lại nắm giữ linh thực trong ‘Tiếng Thở Dài Của Thần’!”

“Cơ duyên vừa khéo mà thôi.” Vương Đằng dùng đuôi khóe mắt liếc nhìn Thế Kinh, cười hề hề nói.

Chuyện này phải cảm ơn Thế gia!

Nếu như không nhờ bọn họ muôn vàn vất vả nhận được truyền thừa ‘Tiếng Thở Dài Của Thần’, lại đưa đến cho hắn, hắn cũng không chiếm được ‘Tiếng Thở Dài Của Thần’ này đúng không.

Lại nói, Thế gia thật sự là người tốt đó.

Người khác có thể không nhìn thấy ánh mắt của Vương Đằng, nhưng Thế Kinh thấy được rõ ràng, hắn không khỏi hô hấp dồn dập, ánh mắt đều đỏ lên.

Đó là bị chọc tức.

Mọi thứ này vốn nên thuộc về hắn, mà lúc này tất cả đều bị tên khốn Vương Đằng này cướp đi hết.

Hơn nữa hắn cứ cảm thấy ánh mắt của Vương Đằng giống như có ý vị sâu xa gì đó, nhưng dù thế nào hắn đều không thể ngờ nổi Vương Đằng lại sẽ có được truyền thừa ‘Tiếng Thở Dài Của Thần’ từ chỗ hắn.

Đám người Vi Dụ Thánh giả vẫn chưa nghĩ nhiều, bọn họ tin tưởng lời Vương Đằng nói, truyền thừa như vậy có đến tám phần là cơ duyên vừa khéo nhận được, đều là số mệnh, hâm mộ không được.

“Món linh thực này, chúng ta… có thể nếm thử không?” Sư Yển Thánh giả nhìn Băng Thần Vụ Ảnh Ngư Long Vũ ở trước mặt, hơi thèm thuồng, đối với Linh trù sư, linh thực truyền kỳ như vậy ở trước mặt, sao có thể không động lòng được, vì thế nên chần chừ hỏi.

Không phải hắn quá đáng, mà trước mắt dù sao cũng là linh thực trong ‘Tiếng Thở Dài Của Thần’, hơn nữa đạt đến cấp Thánh, cho dù không nếm thử cũng vẫn vững vàng đoạt giải quán quân.

Nếu như nếm thử, ngược lại là một kiểu lãng phí.

“Tự nhiên!” Vương Đằng cười nói: “Món Băng Thần Vụ Ảnh Ngư Long Vũ này phải lập tức thưởng thức, hương vị mới tốt nhất, nếu như để lâu, chỉ sợ hương vị sẽ không bằng lúc trước.”

Thánh giả ở xung quanh nghe được lời ấy, lập tức hơi bất ngờ và kinh ngạc.

Tuy rằng đúng như lời Vương Đằng nói, nếu như linh thực để lâu, hương vị sẽ có giảm bớt, nhưng không phải không có cách nào giữ được, một vài biện pháp có thể khiến cho hương vị của linh thực giảm xuống không đến một phần vạn, gần như không hề đáng kể gì.

Nhưng Vương Đằng vẫn đưa linh thực cấp Thánh quý giá này cho bọn họ thưởng thức, trái lại có vẻ tương đối hào phóng.

Một món linh thực đến từ ‘Tiếng Thở Dài Của Thần’ này, giá trị xa xỉ.

Chỉ sợ một vài tồn tại cấp Bất Hủ đều tình nguyện trả một cái giá tương đương để nếm thử một món linh thực này.

“Huống hồ có thể để cho các vị Thánh giả chứng kiến món linh thực cấp Thánh đầu tiên của ta, cũng là vinh hạnh của ta!” Vương Đằng cười nói.

“Món linh thực cấp Thánh đầu tiên!” Ánh mắt các vị Thánh giả sáng lên, lời này lại có một ý nghĩa khác.

“Một khi đã như vậy, chúng ta sẽ cung kính không bằng tuân mệnh vậy.” Vi Dụ Thánh giả cười nói.

“Có thể được thưởng thức món linh thực cấp Thánh đầu tiên của Vương Đằng Thánh giả, cũng là vinh hạnh của chúng ta.” Vài vị Thánh giả bao gồm cả Sư Yển Thánh giả ở trong đó đều ào ào cười nói.

“Có thể để cho chúng ta cũng nếm thử một chút không?” Lúc này, một tiếng cười truyền đến từ trên bầu trời.

Vương Đằng không khỏi quay đầu nhìn lại, hơi sững sờ, đã thấy đám người nguyên lão Đan Trần đang bay từ trên đài cao xuống.

Các thiên tài ở xung quanh đều ngây ngẩn cả người, ngạc nhiên nhìn nguyên lão Đan Trần cùng với các trưởng lão cũng là cấp Thánh đang bay từ đằng xa đến.

Tình huống gì vậy?

Kể cả những nguyên lão và các trưởng lão này đều bị linh thực của Vương Đằng hấp dẫn đến đây sao?

Tiếng Thở Dài Của Thần thật sự mê người đến như vậy ư?

Rất nhiều người cảm thấy nghi hoặc, đồng thời cũng khiếp sợ vì sự bất phàm của Tiếng Thở Dài Của Thần.

Ừm, thật sự rất thơm!

Đám người Vi Dụ Thánh giả hơi dở khóc dở cười, nói: “Các vị nguyên lão, trưởng lão, các vị đây là quang minh chính đại ăn không uống không.”

“Ha ha ha…” Đám người nguyên lão Đan Trần, nguyên lão Tamberi không khỏi nhìn nhau cười.

Các Linh trù sư cấp Thánh như Vi Dụ Thánh giả không khỏi lắc đầu, hơi bất đắc dĩ.

“Vương Đăng tiểu hữu không để ý chứ?” Nguyên lão Bias nhìn Vương Đằng, tương đối khách khí hỏi.

“Tự nhiên không để ý.” Vương Đằng khẽ cười, làm tư thế xin mời, nói: “Các vị nguyên lão, còn có các vị trưởng lão, mời!”

“Vậy cảm ơn nhé, chúng ta cũng đến nếm thử xem ‘Tiếng Thở Dài Của Thần’ này rốt cuộc bất phàm đến cỡ nào.” Đám người nguyên lão Đan Trần cười nói.

Vương Đằng vung tay lên, lấy ra từng bộ bát đũa, rơi vào trước mặt các vị nguyên lão và trưởng lão, sau đó lại vung tay lên, băng long giống như bị mây mù bao phủ ở bên trong linh thực kia như sống lại, bay ra từ trong mây mù, bay qua trước mặt các vị nguyên lão và trưởng lão.

Ánh mắt đám người nguyên lão Đan Trần lóe lên, đã thấy bên trên bát đũa trước mặt nhiều thêm từng lát cá óng ánh trong suốt giống như vảy rồng, bày biện cực kỳ chỉnh tề ở trong bát, tản mát ra một mùi thơm lạ lùng.

Mà ở bên cạnh lát cá còn có từng đợt sương mù nhè nhẹ quấn quanh, có vẻ đặc biệt kỳ dị.

“Đây là?”

Mọi người nhìn lát cá trước mắt, tò mò không thôi.

“Đây là lát cá được ngươi phi lê ra từ trên thân Băng Ngọc Anh Anh Ngư kia đúng không?” Vi Dụ Thánh giả hỏi.

“Không sai.” Vương Đằng gật đầu nói.

“Chất thịt của Băng Ngọc Anh Anh Ngư thật sự không phải bình thường, nhưng nếu như muốn phát huy ra hương vị nguyên thủy nhất lại cũng không dễ dàng gì.” Vi Dụ Thánh giả nói xong đã gấp gáp cầm lấy đôi đũa, nhẹ nhàng gắp một lát cá lên bỏ vào trong miệng.

Hắn rất muốn biết ‘Tiếng Thở Dài Của Thần’ này rốt cuộc có chỗ ảo diệu gì?

Đám người nguyên lão Đan Trần thấy thế, tự nhiên không cam chịu rớt lại, ào ào bắt đầu nhâm nhi thưởng thức.

Trong lúc này, tất cả nguyên lão và trưởng lão đều rơi vào trong trầm mặc.

Sau đó…

Hết chương 3367.
Bình Luận (0)
Comment