Từng tiếng thảo luận cũng bộc phát ra từ trong đám người xem tranh tài, sự tích truyền kỳ về ‘Tiếng Thở Dài Của Thần’ lập tức truyền ra trong vô số người xem tranh tài.
Rất nhiều người ngay từ đầu không hề biết đến sự tồn tại của ‘Tiếng Thở Dài Của Thần’, nhưng theo giảng giải của một số người, mỗi một người không biết đều coi như tăng kiến thức.
Đối với sự tích truyền kỳ gana như đã biến mất ở trong lịch sử này, khán giả luôn nói chuyện say sưa, không hề nhàm chán.
Xem tranh tài hội giao lưu chính là cái gì?
Một phương diện chính là nhìn xem những thiên tài hắc mã này, về phương diện khác chính là xem những truyền thừa chưa có ai biết đến.
“Nói như vậy, hình như Thế gia cũng nắm giữ truyền thừa Tiếng Thở Dài Của Thần à?”
“Nắm giữ đoán chừng là nắm giữ, nhưng có ích lợi gì chứ, còn không phải vẫn bị thua Vương Đằng Thánh giả sao.”
“Đúng vậy, Băng Thần Vụ Ảnh Ngư Long Vũ của Thế Kinh và Băng Thần Vụ Ảnh Ngư Long Vũ của Vương Đằng hoàn toàn không ở cùng một đẳng cấp.”
“Thế Kinh đáng thương, các ngươi nhìn sắc mặt hắn xem, sắp đến đến giống như đít nồi.”
“Quá thê thảm, phen này thật sự là bạo lực trẻ em!”
“Thế Kinh chế biến Băng Thần Vụ Ảnh Ngư Long Vũ, nhất định là muốn nhất minh kinh nhân ở trong tranh tài hội giao lưu này, kết quả…”
“Nhất minh kinh nhân đúng là nhất minh kinh nhân, nhưng đáng tiếc không phải hắn.”
“Đừng nói nữa, ta cảm thấy Thế Kinh và người Thế gia đều sắp khóc.”
…
Không ít người chú ý đến chỗ ngồi của Thế gia, sắc mặt của mỗi người Thế gia đều không đẹp mắt, đặc biệt là Thế Lũng gia chủ Thế gia kia, mặt thúi đến giống như ai thiếu nợ hắn mấy trăm vạn đồng Hỗn Độn vậy.
Ánh mắt của những gia chủ một đạo linh trù như Ngự Cảnh, Điền Phố, Hộ Hồng, Lucien nhìn về phía Thế Lũng đều có chút vui sướng khi người gặp họa.
Tuy rằng xem ra Vương Đằng sẽ là quán quân một đạo linh trù, nhưng nếu như Vương Đằng không đoạt giải quán quân, vô cùng có khả năng chính là Thế Kinh giống vậy chế biến ra Băng Thần Vụ Ảnh Ngư Long Vũ đoạt giải quán quân.
So sánh với hắn, bọn họ càng hy vọng Vương Đằng đoạt giải quán quân hơn.
Dù sao giữa vài gia tộc hạch tâm đều là quan hệ cạnh tranh, hơn nữa Vương Đằng lại lấy tư cách cấp Thánh đoạt giải quán quân, cho dù các thiên tài khác bị thua cũng không coi như quá mất mặt.
Có lẽ vài vị gia chủ còn chưa phát hiện, bọn họ đã lặng yên tách biệt Vương Đằng và các thiên tài khác ra.
Cũng khó trách, hắn là tồn tại cấp Thánh, hơn nữa những người khác chẳng qua chỉ là cấp Tông sư, giữa hai bên có một ranh giới vĩ đại khó có thể vượt qua được, đặt ở cạnh nhau, thật sự không có gì hay để so sánh.
“Thế Lũng, xem ra kế hoạch của các ngươi thất bại.” Ngự Cảnh nhìn Thế Lũng, không nhịn được cười hề hề nói.
“Thật sự đáng tiếc, vốn lấy thực lực của cháu trai Thế Kinh, là có hy vọng đoạt giải quán quân, đáng tiếc.” Điền Phố lắc đầu tiếc hận nói.
“Còn không phải sao, chỉ kém một chút.” Hộ Hồng cũng tỏ ra cực kỳ tiếc hận nói.
“Hừ!” Thế Lũng nghe lời nói chế nhạo kỳ quái của vài gia chủ này, lập tức hừ lạnh một tiếng: “Cho dù thua, Thế Kinh cũng đủ để thắng được thiên tài của gia tộc các ngươi.”
“Vậy chưa chắc.” Ngự Cảnh cười nói.
Hắn có tự tin như vậy, bởi vì năng lượng linh thực của Ngự Hương Hương đã đạt đến tám phần rưỡi, cho dù Thế Kinh nấu nướng ra ‘Băng Thần Vụ Ảnh Ngư Long Vũ’, cũng chưa chắc có thể thắng được nàng.
Nhưng sắc mặt của vài vị gia chủ khác lập tức lại hơi khó coi, lời Thế Lũng nói không sai, cho dù Thế Kinh thua, giống vậy vẫn có thể thắng được thiên tài của gia tộc bọn họ.
“Ha ha, chỉ cần không phải quán quân, thì không chênh lệch bao nhiêu.” Lucien gia chủ gia tộc Sam khẽ cười nói.
“Gia tộc chúng ta đã nắm giữ ‘Tiếng Thở Dài Của Thần’, thua một lần có làm sao chứ, chiến thắng trong lần tới nhất định là Thế gia ta.” Thế Lũng đã bình tĩnh trở lại, thản nhiên nói.
Không thể không thừa nhận, là người đứng đầu gia tộc, tâm tính của Thế Lũng này thật sự không phải người bình thường có thể sánh bằng được, nếu như đổi lại là người khác, chỉ sợ lúc này đã giận đến gần chết.
Vài vị gia chủ nghe được vậy, sắc mặt đều thay đổi, bọn họ lại quên mất chuyện này.
Thế Kinh nắm giữ ‘Tiếng Thở Dài Của Thần’, Thế gia có thể không nắm giữ sao?
Mới vừa rồi bởi vì bị Vương Đằng tiến vào cấp Thánh chấn động đến, những gia chủ này lại không nghĩ ra vụ này, đúng là không nên.
Nếu như Thế gia thật sự nắm giữ ‘Tiếng Thở Dài Của Thần’, tiếp theo chỉ sợ kết cục của năm đại gia tộc hạch tâm linh trù sẽ phát sinh biến hóa lớn lao.
Nó mới là chỗ bọn họ chân chính lo lắng.
Dù sao ‘Tiếng Thở Dài Của Thần’ đúng là linh thực được xưng kể cả Thần Minh đều sẽ thở dài vì nó.
Không cần nghĩ cũng biết, một khi tin tức Thế gia có được ‘Tiếng Thở Dài Của Thần’ lan truyền ra, không nói đến một vài Thần Minh sẽ nghe thấy tiếng gió đến, ít nhất sẽ có không ít tồn tại cấp Bất Hủ chủ động đến cửa.
Đến lúc đó thế lực của Thế gia sẽ dễ dàng có thể vượt qua bốn đại gia tộc hạch tâm khác.
Thế Lũng nhìn thấy vài vị gia chủ rơi vào trầm mặc, không khỏi cười lạnh một tiếng.
Muốn đả kích hắn?
Vài vị gia chủ này quá mức ngây thơ.
Hiện giờ người duy nhất khiến cho hắn lo lắng cũng chỉ có Vương Đằng kia.
Đối phương tiến vào cấp Thánh, hơn nữa không biết vì nguyên nhân gì, lại cũng nắm giữ ‘Tiếng Thở Dài Của Thần’, hiện giờ đã nổi danh ở trên tranh tài hội giao lưu, chỉ sợ sẽ có càng nhiều cường giả tình nguyện đi tìm hắn, có khả năng đến tám phần Thế gia bọn họ chỉ có thể theo phía sau húp chút nước.
Vừa nghĩ đến đây, Thế Lũng đã có một cảm giác vô lực, buồn bực đến muốn nện vào ngực mình một quyền.
Có phải Vương Đằng này đặc biệt đến để trị Thế gia bọn họ không?!
…