Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 3365 - Chương 3365. Phong Ma Loạn Vũ! Sự Tài Tình Của Ngự Hương Hương! Vương Đằng Lại Vào Cấp Thánh! (6)

Chương 3365. Phong Ma Loạn Vũ! Sự tài tình của Ngự Hương Hương! Vương Đằng lại vào cấp Thánh! (6)
Chương 3365. Phong Ma Loạn Vũ! Sự tài tình của Ngự Hương Hương! Vương Đằng lại vào cấp Thánh! (6)

Chuyện này không phải một cộng một bằng hai có thể hình dung được, phân lượng của một Thánh giả lưỡng đạo, không thể nghi ngờ còn nặng hơn phân lượng của hai Thánh giả rất nhiều.

Đám người Vi Dụ Thánh giả không cần phải nhiều lời nữa, cứ đứng như vậy, nhìn hai món linh thực ở trước mặt, sau đó đột nhiên sửng sốt.

Mới vừa rồi còn chưa phát hiện, hai món linh thực này lại giống nhau như đúc!?

Không!

Không thể nói là giống nhau.

Chỉ có thể nói là ngoại hình cực kỳ tương tự.

Nhưng cảm giác này, tia sáng đến từ chính linh thực kia, mùi hương đến từ chính linh thực lại khác nhau một trời một vực.

Đám người Vi Dụ Thánh giả đột nhiên nghĩ đến điều gì, ngẩng đầu lên liếc nhìn Vương Đằng, sau đó lại dùng ánh mắt cổ quái nhìn Thế Kinh.

Bọn họ còn nhớ rõ mới vừa rồi là Vương Đằng chủ động đề nghị, muốn cùng với Thế Kinh đồng thời dâng linh thực lên!

Nếu như nói trong này không có trò mèo gì, đánh chết bọn họ đều không tin.

Hai món linh thực gần như giống nhau bày ra ở trước mặt, một món trong đó tự nhiên bị lu mờ.

Huống hồ một món trong đó còn là linh thực cấp Thánh, chênh lệch này không phải lớn bình thường.

Khi không có so sánh còn tốt, một khi được đặt bên cạnh nhau để so sánh, linh thực của Thế Kinh đã hoàn toàn khiến cho người ta mất đi hứng thú.

Thế Kinh hiển nhiên cũng đã phát hiện ra một điểm này, sắc mặt vừa tái nhợt lại khó coi, hắn trừng mắt lườm Vương Đằng, đã không quan tâm đến Thánh giả đang ở trước mặt nữa, nghiến răng nghiến lợi nói với Vương Đằng: “Ngươi cố ý!”

Thiên tài ở xung quanh ào ào nhìn sang, ánh mắt quỷ dị đảo qua trên mặt Thế Kinh.

Như này chính là đang bị đè xuống đất mà giày xéo!

Thù như nào oán ra sao?

Đánh bại hắn còn chưa tính, lại ăn hiếp hắn như vậy nữa.

Đây là bạo hành trẻ em đấy.

Những thiên tài như Hộ Hồi, Điền Minh, Vivian thậm chí Đằng Mã đều không khỏi đồng tình với Thế Kinh.

Kể cả Ngự Hương Hương nhìn Thế Kinh đều không nhịn được lắc đầu, thật thảm!

Ở trước mặt linh thực cấp Thánh, cho dù linh thực của hắn làm tốt đến cỡ nào, chỉ cần không đạt đến cấp Thánh thì đều chỉ là cặn bã.

“Cố ý cái gì?” Vương Đằng liếc xéo hắn, thản nhiên nói: “Ngươi đừng có tùy tiện oan uổng người ta, sao ta có thể biết được ngươi định làm linh thực gì chứ, tất cả đều là trùng hợp!”

“…” Mọi người.

Thần cmn trùng hợp!

Nói ra lời này chính ngươi tin sao?

Một đám người nhìn Vương Đằng, nhìn thế nào đều cảm thấy tên này vô cùng độc địa.

“Ngươi!” Thế Kinh tức đến toàn thân phát run, sắc mặt từ trắng biến thành đen, nếu như có thể, hắn muốn xông lên đánh một trận với Vương Đằng.

Nhưng lo nghĩ đến thực lực mèo hen của mình, cuối cùng vẫn bỏ qua.

“Khụ khụ, không biết món ăn này của Vương Đằng Thánh giả tên là gì vậy? Vì sao ta lại thấy hơi quen thuộc nhỉ?” Vi Dụ Thánh giả vội ho một tiếng, phá vỡ bầu không khí căng thẳng này, nghi ngờ mở miệng hỏi.

Thái độ của hắn đối với Vương Đằng đã hoàn toàn thay đổi, lấy ngang hàng để đối đãi.

Thái độ này phát ra từ tận đáy lòng.

Trước đó Vương Đằng vẫn chỉ là một Thánh giả độc đạo, nhưng hiện giờ hắn đã là một Thánh giả phương diện linh trù, đều là Thánh giả của một đạo linh trù, cảm giác tán đồng của bọn họ đối với Vương Đằng tự nhiên càng mãnh liệt hơn một chút.

Thế Kinh hơi biến sắc, sốt ruột định mở miệng.

Nhưng Vương Đằng không hề cho hắn cơ hội, trực tiếp nói: “Món ăn này của ta tên là… Băng Thần Vụ Ảnh Ngư Long Vũ! Mời các vị Thánh giả nếm thử.”

Sắc mặt của Thế Kinh lập tức đen như đít nồi, điên cuồng trong lòng, siết chặt hai nắm tay, trong mắt giống như phun ra lửa, hung tợn trừng mắt lườm Vương Đằng.

Đồ khốn!

Đồ khốn!

Đây là tên món ăn trong ‘Tiếng Thở Dài Của Thần’ truyền thừa gia tộc của bọn họ, thằng khốn này dựa vào cái gì coi là của riêng, dựa vào cái gì!

“Băng Thần Vụ Ảnh Ngư Long Vũ!” Ánh mắt Vi Dụ chớp động lia lịa, trầm tư một lát, giống như nghĩ đến điều gì, lập tức trừng lớn mắt, kinh giọng nói: “Tiếng Thở Dài Của Thần!!!”

“Tiếng Thở Dài Của Thần!?”

Thánh giả ở xung quanh nghe thấy mấy chữ đó, không khỏi khiếp sợ lạ thường, ào ào bu lại.

“Tiếng Thở Dài Của Thần! Ta nhớ ra rồi, thảo nào cái tên ‘Băng Thần Vụ Ảnh Ngư Long Vũ’ này lại quen thuộc như thế, hoá ra là tên một món linh thực trong công thức linh thực tên là ‘Tiếng Thở Dài Của Thần’ ngày trước Linh trù sư truyền kỳ kia lưu lại.” Sư Yển Thánh giả ở bên cạnh hít sâu một hơi, rung động nói.

“Tiếng Thở Dài Của Thần!”

“Đây lại là Tiếng Thở Dài Của Thần!”

“Không ngờ trong cuộc đời chúng ta còn có thể nhìn thấy linh thực trong Tiếng Thở Dài Của Thần này!”

Các Linh trù sư cấp Thánh khác cũng ào ào kinh hô lên, không thể tin nổi nhìn Vương Đằng, nhìn món linh thực hiện ra dị tượng kinh người trước mắt này.

“Tiếng Thở Dài Của Thần cái gì? Sao hoàn toàn chưa từng nghe nói đến.”

“Hiểu biết nông cạn đúng không, để ta phổ cập kiến thức khoa học cho các ngươi nhé, Tiếng Thở Dài Của Thần này thật ra chính là một công thức linh thực, nghe đồn có lẽ từ lâu rồi…”

“Có thể nói ngắn gọn lại được không.”

“Có muốn nghe nữa không hả?”

“Hứ, vẫn để ta đến nói cho các ngươi biết đi, nói một cách đơn giản chính là, đây là một công thức linh thực do một Linh trù sư truyền kỳ lưu lại, nghe đồn mỗi một món linh thực trong đó, kể cả Thần Minh ăn đều sẽ thốt lên tiếng thở dài, do đó được đặt tên như vậy.”

“Đù má, cướp lời kịch của ta!”

“Shhh, Thần Minh ăn đều sẽ thở dài, khủng bố như vậy sao.”

“Đột nhiên rất muốn nếm thử món linh thực tên Băng Thần Vụ Ảnh Ngư Long Vũ kia.”

“Ta cũng rất muốn ăn.”

“Giống lầu trên!”

“Về sau tìm Vương Đằng Thánh giả đặt làm, bao nhiêu tiền ta đều mời.”

“Ông đây không nhiều thứ khác, chỉ nhiều tiền, cho dù như thế nào, nhất định phải mời Vương Đằng Thánh giả nấu Băng Thần Vụ Ảnh Ngư Long Vũ này một lần cho ta… Shhh ực ~”

“Đù má chứ có tiền rất giỏi à.”

Hết chương 3365.
Bình Luận (0)
Comment