Linh thực cấp Tông sư tuyệt phẩm sẽ xuất hiện cảnh tượng năng lượng bùng nổ, còn linh thực cấp Thánh lại có được linh tính nhất định, vì thế nên mới xuất hiện dị tượng giống như vật còn sống vậy.
Đây là dị tượng cấp Thánh!!!
Sau đó…
Ừng ực!
Vài vị Linh trù sư cấp Thánh không chịu được nuốt ngụm nước bọt, cho dù bọn họ không chảy nước miếng, nhưng vẫn không nhịn được nuốt nước miếng.
Mùi thơm này quá nồng đậm!
Muốn ăn!
(~﹃~)~zZ
Lúc này gia chủ của năm đại gia tộc linh trù hạch tâm cũng đứng phắt lên, bọn họ đều đã nhận ra điều gì, ngửa đầu nhìn lên bầu trời, trong lòng rung động không kiềm chế được.
“Vương Đằng này! Vương Đằng này…” Ánh mắt Ngự Cảnh chớp động kịch liệt, đã không biết nên dùng lời nào để hình dung về Vương Đằng nữa.
“Quá yêu nghiệt!” Hộ Hồng không nhịn được phát ra một tiếng than thở thật dài.
“Thật sự có thiên tài như vậy sao? Hai đạo nghề phụ đồng thời đạt đến cấp Thánh, hơn nữa còn ở độ tuổi như vậy.” Điền Phố không nhịn được nói.
“Cấp Thánh!” Sắc mặt của Thế Lũng đã trở nên vô cùng khó coi, nghiến răng, nặn ra hai chữ từ trong kẽ răng.
Hắn nhìn cảnh tượng ở trên bầu trời, trong lòng hy vọng cỡ nào đây là giả.
Đáng tiếc không như hắn mong muốn.
Thật sự chính là thật sự, không làm giả được.
“Không đúng, này, này…” Thế Lũng nhìn thần long kia, đột nhiên nhớ đến cái gì, đồng tử co rút lại, vẻ mặt khó có thể tin.
Tiếng Thở Dài Của Thần!
Vì sao Vương Đằng lại biết Tiếng Thở Dài Của Thần?
Trong lòng Thế Lũng thật lâu không bình tĩnh nổi, giống như gặp quỷ.
Nhưng cho dù là nguyên nhân gì, hắn đột nhiên đã rõ, vì sao Vương Đằng lại sẽ yêu cầu cùng đưa linh thực lên đồng thời với Thế Kinh.
Bởi vì Vương Đằng biết rõ Thế Kinh muốn chế biến ‘Tiếng Thở Dài Của Thần’!
Hắn vừa định giết người lại tru tâm!
Nhất định là như vậy.
Khó trách Vương Đằng sẽ yêu cầu như thế, tất cả đều đã nói được thông.
Thế Lũng vừa giận vừa sợ, vẻ mặt thay đổi không ngừng, lúc xanh lúc trắng.
…
Hình như cuối cùng Thế Kinh đã phản ứng lại kịp, cứng đờ xoay cổ lại, nhìn Vương Đằng đang cách hắn không xa, vẻ mặt giống như gặp quỷ.
Con mẹ nó thật sự gặp quỷ!
Vì sao tên khốn trước mắt này lại chế biến ra linh thực cấp Thánh chứ?
Vì sao món linh thực trước mắt lại có cảm giác quen thuộc mãnh liệt như vậy?
Vì sao hắn phải tranh tài cùng với tên khốn trước mắt này chứ?
Một loạt nghi vấn hiện lên trong đầu Thế Kinh, khiến đầu của hắn giống như muốn nổ tung, trước mắt choáng váng hoa mắt từng trận.
Hắn không chịu nổi kích thích này!
Toàn bộ thế giới nội tâm của hắn gần như sắp sụp đổ.
“Dị tượng cấp Thánh!” Các thiên tài linh trù như Hộ Hồi, Điền Minh, Vivian tự nhiên đều nhận ra cảnh tượng trước mắt là gì, đều có vẻ mặt không thể tin nổi, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía Vương Đằng.
Dù thế nào bọn họ đều không thể ngờ nổi, Vương Đằng này lại… cấp Thánh nữa!
Biểu cảm trên mặt Đằng Mã đã cứng đờ lại, hắn vốn là hắc mã lớn nhất ở ngoài gia tộc hạch tâm, hiện giờ thêm một Vương Đằng, hắn cảm thấy mình hoàn toàn bị lu mờ.
Hàng so với hàng là đồ bỏ, người so với người tức chết người!
“Vương Đằng tiểu ca ca thật lợi hại!” Ngự Hương Hương nhìn lên bầu trời, lại nhìn Vương Đằng, trong ánh mắt tràn đầy sùng bái.
Nàng thật sự không hề nhìn nhầm, Vương Đằng tiểu ca ca là người lợi hại nhất, còn lợi hại hơn cả nàng.
Thất bại bởi một thiên kiêu tăng lên Thánh giả, nàng không cảm thấy khó chịu chút nào, chỉ có tâm phục khẩu phục.
“Yêu nghiệt… này!”
Đám người Thạch Thiên Phong, Doris hai mặt nhìn nhau, trong lòng chấn động không thôi, cuối cùng chỉ có thể phát ra một tiếng than thở vô lực.
Bọn họ đã chắc chắn cho rằng Vương Đằng tuyệt đối không có khả năng lại có nghề phụ tiến vào cấp Thánh, kết quả đối phương vẫn làm được.
Chẳng phải đánh mặt mình sao?
Mặt của cả đám người đều bị đánh sưng lên.
Vài vị thiên tài không khỏi lại liếc mắt nhìn nhau, tỏ ra xấu hổ.
Vô số thiên tài đang tham gia tranh tài bị hấp dẫn đến, ánh mắt ngạc nhiên nhìn dị tượng ở trên không quảng trường, trong lòng giống như đã nổi lên sóng to gió lớn.
Đám người Nhạc Yên, Cổ La, Thai Lô cảm thấy đầu óc của mình giống như không đủ dùng.
Tên này lại thành Thánh nữa?
Thành Thánh trở nên dễ dàng như vậy từ khi nào chứ?
Tùy tiện đã có thể thành Thánh, bằng không cũng cho bọn họ một người?
“Shhh!”
“Điều này đù má nó không phải là thần long thật, mà là dị tượng cấp Thánh!”
“Trình độ linh trù của Vương Đằng lại cũng là cấp Thánh.”
“Quá không thể tin nổi, một người làm sao có thể đồng thời lấy được thành tựu như thế ở trên hai đạo nghề phụ chứ.”
“Thánh giả lưỡng đạo, ôi trời ạ ~!”
“Đã nứt ra! Đã nứt ra! Tam quan của ta đã nứt ra!”
…
Người xem tranh tài cũng đều khiếp sợ không thôi, ào ào hít khí lạnh, ánh mắt rung động nhìn dị tượng ở trên bầu trời xong lại lập tức đưa mắt nhìn sang phía thanh niên tóc đen bên dưới.
“Chúc mừng Vương Đằng Thánh giả!” Đám người Vi Dụ Thánh giả phục hồi tinh thần lại, hít sâu một hơi, khẽ cười khổ, ôm quyền nói với Vương Đằng.
“Các vị Thánh giả khách khí!” Vương Đằng mỉm cười, đáp lễ lại.
Các thiên tài ở xung quanh đều không biết có nên chúc mừng nữa không, dù sao trước đó bọn họ mới vừa chúc mừng một lần, nếu như lại chúc mừng một lần nữa thì có vẻ dư thừa, nhưng lại cảm thấy nếu như không làm lễ chúc mừng, khó tránh khỏi hơi bất kính với Thánh giả.
“Cái gì kia, mọi người vẫn tiếp tục tranh tài đi.” Vương Đằng đột nhiên vội ho một tiếng nói.
Thôi bỏ đi, chúc mừng một lần đã đủ!
Về sau còn có thật nhiều lần, nếu như mỗi lần đều phải chúc mừng, hắn sợ rằng những thiên tài này đều muốn đánh hắn.
Tuy rằng thật ra hắn rất muốn nghe lời chúc mừng thêm vài lần nữa.
Có thể khiến cho nhiều thiên tài như vậy cùng chúc mừng hắn, nghe cũng rất sướng.
Mọi người thoáng nhẹ nhàng thở ra, sắc mặt phức tạp nhìn Vương Đằng, tương đối khâm phục rộng rãi và tiêu sái của hắn, càng không khỏi hơi thán phục và cực kỳ hâm mộ thiên phú của hắn.
Thánh giả lưỡng đạo!