Các thiên tài đều câm nín, nhìn thái độ của vài vị Thánh giả, bọn họ rất có cảm giác bất lực tột độ.
Vương Đằng không khỏi sửng sốt một chút mới phản ứng kịp mình đã lên làm Thánh giả, nhưng hắn nhanh chóng khôi phục lại tinh thần, khẽ hành lễ với các vị Thánh giả nói: “Vài vị Thánh giả quá khách khí, ở trên một đạo linh trù, ta tạm thời vẫn là cấp Tông sư, do đó các vị không cần phải như thế.”
Mấy người Vi Dụ Thánh giả liếc nhìn nhau, cân nhắc đến vẫn đang trong trận tranh tài, nên không rối rắm nữa, nên chỉ khách khí đôi câu, một lần nữa ngồi xuống.
Nhưng không có một ai chú ý đến một từ trong lời nói của Vương Đằng – tạm thời!
“Ta muốn đưa linh thực lên cùng với thiên tài này của Thế gia, không biết các vị Thánh giả thấy thế nào?” Vương Đằng thấy bọn họ đã ngồi xuống, không khỏi âm thầm nhẹ nhàng thở ra, sau đó cười hỏi.
“Cùng nhau?” Các vị Thánh giả hơi sững sờ.
Thiên tài ở xung quanh cũng ngây ngẩn cả người, không hiểu vì sao Vương Đằng lại sẽ đưa ra một yêu cầu kỳ quái như thế.
Thế Kinh thậm chí còn bị hành động của Vương Đằng chọc cười, sắc mặt cổ quái nhìn hắn, tên này vội vã muốn chết như vậy sao?
“Ngươi cảm thấy như thế nào?” Đám người Vi Dụ Thánh giả liếc nhìn nhau, lại nhìn Thế Kinh, hỏi.
“Ta đều có thể.” Thế Kinh gật đầu cười nói.
“Được, một khi đã như vậy, hai vị cùng đưa lên đi.” Vi Dụ Thánh giả gật đầu nói.
Thế Kinh nhìn Vương Đằng, cực kỳ vui vẻ trong lòng, không nhịn được truyền âm cười lạnh nói: “Ngươi thật sự tự tìm đường chết?”
“Tự tìm đường chết?” Vương Đằng chỉ cười nhẹ, không trả lời.
Thế Kinh tỏ vẻ trào phúng, tuy rằng trong lòng không khỏi hơi hoài nghi, đã đến một bước này rồi, hắn không thể nghĩ ra được Vương Đằng như thế nào có thể thắng hắn.
Tay của hai người đều đặt lên trên lồng bàn của mình.
Ánh mắt của mọi người đều không nhịn được tập trung vào hai người, không ai biết rõ vì sao Vương Đằng lại đưa ra yêu cầu nhìn như không hợp lẽ thường này.
Nhưng kết quả sẽ nhanh chóng có thôi, bọn họ không cần đoán mò làm gì, trực tiếp chờ đợi kết quả là được.
Xoẹt!
Thế Kinh không đợi Vương Đằng có động tác gì, trực tiếp mở lồng bàn ra, hắn muốn dùng phương thức trực tiếp nhất để nghiền áp Vương Đằng.
Không phải Vương Đằng muốn đưa linh thực lên cùng lúc với hắn sao?
Hắn càng muốn chiếm một tiên cơ!
Khiến cho tất cả mọi người nhìn thấy linh thực của hắn trước, sau đó không còn muốn nhìn xem linh thực của những người khác nữa.
Đây là tin tưởng của hắn đối với ‘Tiếng Thở Dài Của Thần’.
Bất cứ linh thực nào ở trước mặt ‘Tiếng Thở Dài Của Thần’ đều phải ảm đạm mất màu.
Theo lồng bàn mở ra, một tia sáng màu trắng ôn nhuận như ngọc chợt nở rộ ra, trong tia sáng kia còn mang theo một chút ý lạnh như băng, khiến cho người xung quanh không khỏi chấn động toàn thân.
Một mùi thơm nồng đậm đến cực hạn bay ra, càng khiến cho các Linh trù sư ở xung quanh không khỏi cảm thấy thèm ăn.
Mọi người ào ào nhìn về phía linh thực ở trước mặt Thế Kinh kia, lại kinh ngạc phát hiện, linh thực kia hoàn toàn bị một tầng sương mù bao phủ, trong như ẩn như hiện, giống như có một con thần long đang ngao du trong đó, vô cùng thần bí.
“Đây là…”
Trên mặt đám người Vi Dụ Thánh giả không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại nhíu mày, cảm thấy linh thực trước mắt có cảm giác giống như đã từng quen biết.
“Linh thực này của ta…” Thế Kinh đang định mở miệng giới thiệu về linh thực của mình.
Grào!
Đột nhiên, có một tiếng rồng ngâm trầm thấp lại vô cùng chân thực đột ngột vang lên.
Mọi người ào ào sửng sốt.
Tình huống gì?
Chẳng lẽ trong sương mù kia thật sự có một con rồng hay sao, còn có thể phát ra tiếng rồng ngâm?
Bọn họ cho rằng tiếng rồng ngâm này phát ra từ trong linh thực của Thế Kinh.
Nhưng rất nhanh bọn họ đã phát hiện, trên mặt Thế Kinh cũng là vẻ ngạc nhiên và ngẩn ra, giống như không biết đã xảy ra chuyện gì.
Grào!
Ngay sau đó một tiếng rồng ngâm khác càng kiêu ngạo hơn đột ngột vang lên, quanh quẩn trong trời đất.
Cũng vào lúc này, một trận tia sáng chói mắt đột nhiên bộc phát ra, sau đó hóa thành cột sáng phóng lên cao, mây mù vô tận lập tức kéo đến trên không quảng trường.
d (д)
Tất cả mọi người kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn, miệng dần há hốc, trên mặt dần dần hiện lên vẻ rung động và ngẩn ngơ.
Bọn họ nhìn thấy rõ ràng, ở trong mây mù kia, một thần long khổng lồ giống như đến từ viễn cổ, đột ngột xuất hiện ở trên không quảng trường, tự tại ngao du xuyên qua trong mây mù, thân rồng như băng như ngọc, mỗi một tấm vảy đều phản xạ sáng bóng đẹp mắt, giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.
Grào!
Tiếng rồng ngâm quanh quẩn, giống như đang nói cho mọi người rằng… Ta là thật, hoàn toàn là sự thật!
“Điều này… điều này là gì vậy?”
“Chẳng lẽ tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp còn cất giấu một con rồng sao?”
“Lại còn là một con rồng tham ăn, bị mùi hương của linh thực hấp dẫn đến?”
“Chờ chút, thơm quá, đây là mùi gì vậy?”
“Đù má! Nước miếng của ta… rào rào…”
“A ~ không khống chế nổi nữa, ta không khống chế nổi nữa, nước miếng của ta tràn ra rồi.”
…
Một trận mùi thơm nồng đậm chợt bay ra, tràn ngập trong trời đất, giống như đến theo thần long kia, vô cùng kỳ dị.
Những người xem thi đấu thay đổi sắc mặt, bởi vì bọn họ phát hiện, nước miếng của bọn họ không kiềm chế nổi chảy ra từ khóe miệng.
Thật sự không khống chế nổi!
Mùi hương này… có độc!
Xoạt xoạt!
Đám người Vi Dụ Thánh giả, Sư Yển Thánh giả lập tức đứng phắt dậy, ánh mắt khiếp sợ nhìn món linh thực… ở bên cạnh linh thực của Thế Đô!
Bọn họ cách gần nhất, bởi vậy cảm nhận được rõ ràng, ngọn nguồn của mây mù và thần long trên bầu trời kia rõ ràng đến từ linh thực thuộc về Vương Đằng ở trước mặt này.
“Cấp Thánh!!!”
Vài vị Linh trù sư cấp Thánh hai mặt nhìn nhau, đều nhận thấy được một tia khó có thể tin nổi từ trên mặt đối phương.
Cảnh tượng trước mắt rõ ràng là dị tượng chỉ linh thực cấp Thánh mới xuất hiện!