Phần vinh quang này sẽ bị người phân chia.
Nhưng mà nhìn dáng vẻ của nguyên lão Đan Trần, hình như không phải vui vẻ vô cùng, việc này lại không ăn khớp với suy đoán của bọn họ.
Tạm thời hai vị nguyên lão không đoán ra được mấu chốt trong đó, trong lòng càng tò mò.
Nguyên lão Đan Trần không hề để ý đến hai người, ánh mắt của hắn chăm chú nhìn Luyện đan sư bên dưới kia, không ai biết rốt cuộc trong lòng hắn đang nghĩ cái gì.
Ầm ầm ầm!
Tiếng lôi đình nổ vang cuối cùng nổi lên đến cực hạn, hơn nữa một lần này không phải là một đường, mà là ba đường, tiếng nổ vang đồng loạt vang vọng trong trời đất, thật sự giống như tận thế.
Rầm!
Đột nhiên, có một đường lôi kiếp màu tím cực kỳ đột ngột giáng từ trên trời xuống, rõ ràng chính là bên khu vực tranh tài luyện tạo.
“Đã đến!”
Vương Đằng chợt mở to mắt, nhìn lò luyện tạo trước mặt, nghe tiếng vang không ngừng truyền ra từ bên trong đó, khóe miệng nhếch lên một độ cong.
“Nếu như ngươi đã không đợi kịp, như vậy…”
“Xuất thế đi!”
Ngay sau đó, hắn đột nhiên vung tay lên, lò luyện tạo lập tức mở ra, một cột sáng màu tím phóng lên cao.
Rầm!
Tiếng nổ vang quanh quẩn, ở bên trong cột sáng màu tím kia, một tia sáng màu tím quanh quẩn trong đó, theo cột sáng bay ngược lên trên không.
Ầm rầm!
Trong phút chốc, lôi đình màu tím đã đánh thẳng lên trên tia sáng màu tím này, bộc phát ra tiếng nổ vang mãnh liệt.
“Đó là cái gì vậy? Lại chặn được đánh xuống của Tử Cực thiên lôi!”
“Sao ta thấy giống như một cái… đỉnh lò?”
“Đỉnh lò?!!”
“Thật hay giả vậy, binh khí do Vương Đằng rèn ra lại là một cái đỉnh lò?”
“Hình như là thật, đù má, thật sự là một cái đỉnh lò màu tím, cái đó có hiệu quả kỳ diệu giống như cái chuông lớn của Thiết Uyển.”
“Cái chuông lớn của Thiết Uyển kia chính là cấp Tông sư tuyệt phẩm, còn điều này lại là cấp Thánh!”
“Không biết nó có thể đỡ được Tử Cực thiên lôi không.”
“Nhìn dáng vẻ của Vương Đằng, hình như thật tự tin, các ngươi nhìn hắn đều không tự mình đỡ lôi.”
“Thần cmn tự mình đỡ lôi, hắn lại không phải cuồng chịu ngược!”
o (╯□╰)o
…
Đám người xem tranh tài nhìn cái đỉnh lò đang va chạm với Tử Cực thiên lôi ở trên bầu trời, đều khiếp sợ lạ thường, không ai ngờ binh khí do Vương Đằng rèn ra lại là một cái đỉnh lò.
Sắc mặt của Thiết Uyển hơi khó coi, Vương Đằng rèn ra một cái đỉnh lò, hoàn toàn đẩy Hồng Loan Xích Diễm chung của nàng xuống, lấy kiêu ngạo của nàng, sao có thể chịu được.
Nhưng cố tình thứ đối phương rèn ra là binh khí cấp Thánh, Hồng Loan Xích Diễm chung của nàng vốn không ở cùng trên một đẳng cấp, khiến cho nàng không có một chút tâm tư so sánh nào.
“Cái đỉnh lò kia…” Nhạc Yên nhìn cái đỉnh lò ở trên bầu trời, không khỏi nhíu mày lại, không biết vì sao nàng lại cảm thấy nó hơi quen thuộc.
Nhưng mà lôi quang bên kia quá mức chói mắt, nàng không thể nhìn thấy rõ dáng vẻ của cái đỉnh lò kia, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng mà thôi.
Người có cảm giác này giống như nàng còn có người của Nhạc gia, đặc biệt là Nhạc Bàn. Giờ phút này hắn nhíu mày thật sâu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái đỉnh lò kia, muốn nhìn thấy rõ dáng vẻ của nó.
Rầm!
Rầm!
Đúng lúc này, khu vực tranh tài đan đạo, hai cột sáng có màu sắc hoàn toàn khác nhau chợt phóng lên cao.
Trong đó có một cột sáng hiện lên màu xanh, rõ ràng đến từ Luyện đan sư xa lạ kia.
Một cột sáng khác là màu vàng tím chói mắt, đến từ trong lò luyện đan của chính Vương Đằng.
Không biết từ khi nào lò luyện đan của hai người đã mở ra, trong cột sáng to lớn, đan dược chậm rãi bay lên, mà trên bầu trời lại là hai đường Tử Cực thiên lôi chia ra đánh xuống.
Vương Đằng và Luyện đan sư xa lạ kia đều đứng lên, liếc mắt nhìn nhau từ xa, cạnh tranh nhau, ánh mắt giống như lóe ra tia lửa.
Trong lòng Vương Đằng vẫn hơi kinh ngạc.
Trừ hắn ra, vẫn còn có một người khác có thể tiến vào cấp Thánh.
Hơn nữa không phải là Luyện đan sư lão làng tuổi tác rất lớn, mà là Luyện đan sư thiên tài trẻ tuổi chân chính.
Người này hơi ghê gớm.
Không phải hắn mèo khen mèo dài đuôi, mà người trong lứa trẻ tuổi có thể tiến vào cấp Thánh, quả nhiên vô cùng hiếm hoi.
Trước đây cũng đã nói, trong hội giao lưu các kỳ trước đó, kể cả mười mấy kỳ, thậm chí mấy chục kỳ đều không nhất định sẽ xuất hiện một thiên tài tiến vào cấp Thánh, có thể thấy được khó khăn cao cỡ nào.
Có thể nói, nếu như Vương Đằng không hack, là xác định chắc chắn không thể tiến vào cấp Thánh được.
Nhưng mà Luyện đan sư trước mắt có vẻ cực kỳ xa lạ này lại có thể tiến vào cấp Thánh, hay là đối phương cũng hack nhỉ?
Tồn tại như vậy không phải không có, những thiên tài đứng đầu trong vũ trụ này cũng không kém hack bao nhiêu.
Những tồn tại này, không ai mà phải là con cưng được trời đất ưu ái, từ nhỏ đủ loại cơ duyên thêm vào, cho dù tu luyện võ đạo hay là tu luyện nghề phụ đều một ngày ngàn dặm, hoàn toàn không phải người khác có thể sánh bằng.
Việc này chẳng phải hack thì là gì?
Vương Đằng cảm thấy bọn họ chính là một phương thức hack khác.
Bởi vì cái gọi là hack có ngàn vạn loại, chính là hắn hack tương đối trực tiếp thôi.
Không hề có bất cứ tật xấu gì!
Những ý niệm này chỉ đảo qua trong đầu Vương Đằng, lúc này hắn không có thời gian nghĩ nhiều, lập tức ngẩng đầu lên nhìn Tử Cực thiên lôi đang đánh từ trên bầu trời xuống.
Đối mặt với Tử Cực thiên lôi này, hắn cũng không dám để cho đan đạo mình luyện chế ra trực tiếp cứng đối cứng.
“Vẫn cần ta ra tay.” Vương Đằng thở dài, nghĩ đến trước đó thống khổ do miễn cưỡng chịu đựng Tử Cực thiên lôi, lập tức nhe răng.
Nhưng lúc này không phải theo hắn nghĩ nhiều, mắt thấy Tử Cực thiên lôi sẽ đánh lên trên đan dược.
Rầm!
Ngay sau đó một tiếng nổ vang đột ngột vang lên, bóng dáng của Vương Đằng đã biến mất khỏi đài đá.
Toàn bộ đài đá bị cứng rắn đạp sập xuống mấy mét, xung quanh tràn đầy vết rạn giống như mạng nhện.