Rất nhiều người lập tức phản ứng kịp, hình ảnh này chẳng phải là tình hình trước đó Vương Đằng đã gặp phải khi ứng đối với kiếp nạn thành Thánh của độc đạo sao?
Hiện giờ đến lượt Luyện đan sư này?
Lần lượt đến.
Một số người gần như không khống chế nổi dục vọng châm chọc của mình, cũng may bọn họ biết tình huống hiện giờ có phần không đúng, cuối cùng vẫn chưa trào phúng ra.
Vương Đằng nhìn tình hình bên dưới, sắc mặt cũng hơi quái dị.
Giờ thì hay rồi, chuyện bị lôi kiếp đánh xuống đất không còn là hàng độc của riêng hắn nữa, không mất mặt.
Đúng vào lúc này, Luyện đan sư kia lảo đảo loạng choạng bay ra từ trong lòng đất, sắc mặt của hắn hơi tái nhợt, áo bào trên người cũng trở nên hỗn độn không chịu nổi, khắp nơi đều là vết cháy, không tốt hơn Vương Đằng trước đó bao nhiêu.
“Ai bảo ngươi ra vẻ, hiện giờ giống ta thôi.” Vương Đằng không nhịn được cười he he trong lòng, ánh mắt đột nhiên nheo lại.
Có lẽ vì mới vừa rồi bị đánh xuống đất, trong dao động kịch liệt, sợi dây chuyền trước ngực đối phương lại lộ ra ngoài theo quần áo trượt xuống.
Mà Vương Đằng nhìn thấy rõ ràng, trên viên đá quý kia rõ ràng đã xuất hiện vài… vết nứt!
“Điều này là…”
Ngay sau đó hắn giống như thấy được thứ gì đó không thể tưởng tượng nổi, đồng tử trong mắt kịch liệt co rút lại một chút.
Luyện đan sư kia cúi đầu nhìn viên đá quý trên vòng cổ ở trước ngực mình, biến sắc.
Grào!
Tử Cực thiên lôi ở trên bầu trời vẫn chưa tiêu tán, lôi long do lực Lôi Đình ngưng tụ thành kia giống như vật còn sống, giống như nhằm đúng vào Luyện đan sư kia, nó ngửa mặt lên trời rít gào một tiếng, lập tức oanh tạc về phía hắn.
“Đến đây!” Sắc mặt của Luyện đan sư kia đột nhiên trở nên dữ tợn, trong miệng gầm lên một tiếng giận dữ, trực tiếp nghênh đón.
Ầm rầm!
Lôi long nện lên trên người hắn, lực Lôi Đình khổng lồ lập tức bộc phát ra, lôi quang chói mắt nổ bắn ra bốn phương tám hướng.
Rất nhiều người không nhịn được che mắt mình lại, kể cả võ giả cấp Giới Chủ đều rất khó đối diện trực tiếp với tia sáng chói mắt như thế.
Rắc rắc ~
Vương Đằng hơi híp mắt lại, đột nhiên, một tiếng vang thanh thúy đột ngột truyền ra từ trong lôi đình kia, hắn nghe thấy rõ ràng.
Đúng vào lúc này.
Xuất hiện dị biến!!!
Ầm rầm!
Tiếng nổ vang kịch liệt đột nhiên truyền ra từ bên trong lôi quang, lập tức có mọt cột sáng màu tối đen dâng lên, nhằm thẳng lên trên vòm trời.
Uỳnh!
Dưới bắn phá của cột sáng màu đen này, kiếp vân trên bầu trời lại trực tiếp bị đánh tan, giống như một tấm gương bị đánh nát… phá tan thành mảnh nhỏ!
“Cái gì!” Trên đài cao, nguyên lão Đan Trần hoảng sợ thất thanh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cột sáng màu đen kia, trong lòng tràn đầy khó có thể tin.
“Nguyên lực Hắc Ám!” Sắc mặt của hai người nguyên lão Tamberi lập tức vô cùng nghiêm trọng, trong lòng giống vậy chấn động kịch liệt.
Cho dù như thế nào bọn họ đều thật sự không ngờ nổi trên người thiên kiêu đan đạo trước mắt dẫn đệ nhị kiếp của cấp Thánh đến lại sẽ xuất hiện nguyên lực Hắc Ám.
Hơn nữa còn ở ngay dưới mi mắt của bọn họ!
Trong lúc này, sắc mặt của ba vị nguyên lão đều trở nên cực kỳ khó coi, có một cảm giác bị mất mặt.
Nguyên lực Hắc Ám lại công khai xuất hiện ở trước mặt bọn họ như vậy, nhưng bọn họ không hề nhận ra được gì khác thường.
Lúc này đám người đang xem tranh tài trên quảng trường cũng rơi vào trong kinh hãi.
“Điều này… này là nguyên lực Hắc Ám!?”
“Con mẹ nó tại sao lại là nguyên lực Hắc Ám?”
“Một thiên kiêu tốt đẹp, sao lại có quan hệ với loài Hắc Ám chứ?”
“Chẳng lẽ thiên kiêu này cũng là người lây nhiễm Hắc Ám sao?”
“Chuyện này không có khả năng, thiên phú giống như hắn, sao có thể trở thành người lây nhiễm Hắc Ám được chứ.”
“Vì sao ta lại có một dự cảm xấu, nguyên lực Hắc Ám xuất hiện hết lần này đến lần khác, rốt cuộc là vì sao?”
“Chẳng lẽ sẽ xảy ra chuyện gì sao?”
“Nơi đây chính là tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp, những loài Hắc Ám này có điên cuồng nữa cũng không đến mức gây chuyện ở trong này chứ?”
“Đúng vậy, còn có nhiều võ giả cấp Giới Chủ, tồn tại cấp Bất Hủ như vậy ở đây, bọn chúng dám sao?”
…
Tất cả mọi người bị dọa nhảy dựng lên, rơi vào trong thảo luận điên cuồng.
“Chuyện này! Làm sao có thể như vậy chứ! Sao hắn lại dám?” Đan Quảng tỏ ra hoảng sợ, không thể tin nổi Luyện đan sư kia sẽ trở thành người lây nhiễm Hắc Ám.
Hắn điên rồi sao?
Tâm tình vốn sáng tối không ổn định, lúc này đã hoàn toàn rơi vào trong bóng tối.
Một người trở thành người lây nhiễm Hắc Ám sẽ ôm thiện ý đến sao?
Đáp án đã thật rõ ràng.
Sắc mặt của vị gia chủ này không khỏi trở nên hơi tái nhợt, là oán hận cỡ nào mới có thể khiến cho đối phương cam nguyện trở thành người lây nhiễm Hắc Ám, sau đó quay về đây.
Đan Quảng đã không dám nghĩ tiếp.
“Cha, hắn…” Đan Nguyên đã về đến khu vực chỗ ngồi của Đan gia, giờ phút này đang đứng bên cạnh Đan Quảng, ngay từ đầu hắn đã phát hiện sắc mặt của cha mình không đúng lắm, hiện giờ nhìn thấy dáng vẻ này, cuối cùng không nhịn được hỏi.
“Ngươi không thấy khuôn mặt của hắn thật quen thuộc sao?” Đan Quảng liếc nhìn Đan Nguyên, sắc mặt phức tạp, truyền âm hỏi.
“Đan Tào!” Trong đầu Đan Nguyên đột nhiên hiện lên một cái tên, không khỏi kinh giọng truyền âm nói.
“Đúng, năm đó ngươi còn nhỏ, trí nhớ có thể hơi mơ hồ, nhưng ta vừa liếc mắt đã nhận ra được, kẻ này có dáng vẻ quá giống với Đan Tào, mới đầu ta gần như coi hắn là Đan Tào.” Đan Quảng nói.
“Hắn… hắn là gì của Đan Tào…” Đan Nguyên phập phồng trong lòng, nhìn cột sáng màu đen kia, mạch suy nghĩ sôi trào.
“Nếu như ta đoán không nhầm, hắn chắc là con cháu của Đan Tào.” Đan Quảng nói.
“Hắn đến đây nhằm vào Đan gia ta sao?” Đan Nguyên nhíu mày, lo lắng hỏi.
“Chỉ sợ là vậy, đáng tiếc hắn giống như Đan Tào, đều đi con đường không đứng đắn, hơn nữa còn là con đường không đứng đắn không thể quay đầu được, còn cực đoan hơn cả Đan Tào.” Đan Quảng thở dài nói.