“Cho dù là ai, sai chính là sai, mắc sai lầm phải nhận lấy trừng phạt, kể cả gia chủ Đan gia phạm sai lầm cũng phải nhận lấy trừng phạt, không có quy củ sao thành vuông tròn, nếu như mỗi người đều giống cha ngươi, gia tộc hạch tâm ta chẳng phải lộn xộn sao.”
Đan Quảng ngạc nhiên, không khỏi nhìn về phía nguyên lão Đan Trần, hắn thật sự không ngờ nguyên lão Đan Trần sẽ nói toạc chuyện này ra, hành động này chính là lột tấm màn che cuối cùng của gia tộc hạch tâm xuống.
Tuy rằng chuyện trước kia thật sự không phải lỗi ở Đan gia, nhưng chuyện như vậy bình thường gia tộc hạch tâm sẽ không nói ra ngoai, bởi vì một khi lột tấm màn che kia xuống, thể diện của gia tộc hạch tâm chính là bị một đả kích vĩ đại.
Quả nhiên, sau khi nguyên lão Đan Trần nói ra những lời này, các gia tộc ở xung quanh đều ném ánh mắt tò mò đến, giống như đang nhìn xem náo nhiệt.
Không cần nghĩ cũng biết, việc này nhất định sẽ trở thành một trò cười cho các gia tộc hạch tâm khác.
“Ngươi nói bậy, cha ta chỉ muốn ở bên cạnh người trong lòng thôi, hắn có lỗi gì chứ? Hắn có lỗi gì?” Đan Lưu vốn không tin lời giải thích của nguyên lão Đan Trần, hơn nữa vừa nói đến chuyện này, hắn đã có vẻ đặc biệt kích động, điên cuồng gầm thét lên.
“Làm càn!” Đan Quảng quát to.
Nghiệt súc này lại dám bất kính với lão tổ, thật sự quá đáng.
“Lão già kia, ngươi đừng mong lừa ta, ta đã sớm nhìn thấu sắc mặt của gia tộc hạch tâm các ngươi.” Đan Lưu lại không thèm để ý đến Đan Quảng, xưng hô với nguyên lão Đan Trần đã trở nên làm càn hơn, trực tiếp quát lạnh nói.
“Hừ!” Nguyên lão Bias đã không nhìn nổi nữa, hừ lạnh một tiếng, nói: “Nguyên lão Đan Trần, ngươi đã quá mức nhân từ rồi, việc gì phải nói lời vô nghĩa với người lây nhiễm Hắc Ám này chứ, hắn đã hãm sâu vào Hắc Ám, đã sớm hết thuốc chữa, trực tiếp trấn áp là được.”
“Cho dù trấn áp ta thì sao chứ, giải quán quân này là của ta, phế vật ở đây, không có một tên nào có thể vượt trên ta, cho dù các ngươi muốn phủ nhận cũng không được, tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp cuối cùng phải trở thành một câu chuyện cười, ha ha ha…” Đan Lưu cười to nói.
Sắc mặt của ba vị nguyên lão hơi trầm xuống, kẻ này nói thật sự không sai, hắn đã luyện chế ra đan dược cấp Thánh đệ nhị kiếp, như vậy giải quán quân này không phải muốn hủy bỏ là có thể hủy bỏ được, phải nhìn xem những người xem tranh tài này có chấp nhận hay không.
Giải quán quân là phải dùng thực lực để nói chuyện, không thể vượt trên Đan Lưu này, mặc dù thủ tiêu thân phận quán quân của hắn, cũng sẽ khiến tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp trở thành trò cười.
“Ha ha ha…” Đan Lưu nhìn thấy một màn này, lại cười ha hả, cười đến hết hơi, giống như cực kỳ thoải mái.
“Cái gì kia…”
Đúng vào lúc này, một giọng nói đột nhiên truyền đến từ bên cạnh cách đó không xa.
Tiếng cười của Đan Lưu dừng lại, nhìn về chỗ phát ra âm thanh.
Vương Đằng!
Ánh mắt của mọi người cũng rơi lên trên người Vương Đằng, không khỏi hơi kinh ngạc, hắn định làm gì?
“Là ngươi.” Đan Lưu liếc nhìn Vương Đằng, thản nhiên nói: “Trình độ của ngươi cũng không tệ, có thể bốn đạo nghề phụ đồng thời đạt đến cấp Thánh, coi như không tầm thường, đáng tiếc quá phân tâm, muốn mỗi một nghề phụ đều chú ý đến, như vậy sẽ biến thành mỗi một nghề phụ đều biến thành bình thường, bằng không có lẽ thật sự có thể chống lại ta.”
“Ta bình thường?” Vương Đằng chỉ vào cái mũi mình, thậm chí hoài nghi có phải mình đã nghe lầm không.
Cấp Thánh Tứ đạo, xem như bình thường sao?
Tên này chẳng qua tăng lên cấp Thánh đệ nhị kiếp, lại cứ khoa trương như vậy?
Còn khinh thường hắn cấp Thánh Tứ đạo!
“Không sai, theo ta thấy, ngươi muốn tiến vào cấp Thánh đệ nhị kiếp, ít nhất còn cần tiêu tốn thời gian trăm năm, chẳng lẽ chuyện này không phải bình thường đến cực hạn sao.” Đan Lưu cười lạnh nói.
“Ai nói cho ngươi biết ta tiến vào cấp Thánh đệ nhị kiếp cần thời gian trăm năm vậy?” Vương Đằng cười ha ha nói: “Có ai nói cho ngươi biết đầu óc của ngươi bị mắc chứng ảo tưởng chưa vậy.”
“Ngươi nói cái gì?” Sắc mặt của Đan Lưu đột nhiên trở nên cực kỳ khó coi, lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Đằng.
“Không cần phải khẩn trương như vậy, tuy rằng ta thật sự đồng tình với cảnh ngộ của ngươi, đứa bé mất đi cha mẹ từ nhỏ, thật sự có phần tổn thương tâm lý gì đó, chuyện này ta có thể hiểu được, nhưng ngươi nhảy ra tùy tiện cắn loạn người là ngươi không đúng, ở bên ngoài không ai có thể chiều chuộng ngươi, dù sao chúng ta không phải là cha mẹ của ngươi, ngươi nói có đúng không?” Vương Đằng thản nhiên nói.
Mọi người nghe vậy, sắc mặt đều hơi cổ quái.
Miệng của tên này không khỏi hơi độc địa một chút!
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, giống như vô cùng xả giận, trước đó bọn họ bị Đan Lưu này chọc tức, hiện giờ nghe được Vương Đằng mắng người, trong lòng bọn họ lập tức xả ra một hơi.
“Ngươi… muốn chết!” Trên mặt Đan Lưu lộ ra vẻ dữ tợn, ánh mắt hung tợn trợn trừng nhìn Vương Đằng.
“Ta có muốn chết hay không, còn chưa biết.” Vương Đằng bình tĩnh nói: “Nhưng thứ cho ta nói thẳng, chỉ bằng ngươi, còn chưa giết được ta.”
Đan Lưu lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Đằng một hồi lâu, đột nhiên cười lạnh nói: “Ngươi đang khích tướng ta? Thật đáng tiếc, cho dù ngươi lại nói nhảm tiếp như thế nào, đều không thể thay đổi nổi kết quả, còn có bọn họ nữa, các ngươi những kẻ gọi là thiên tài này đều thua ở dưới tay ta.”
“Cấp Thánh đệ nhị kiếp, các ngươi không có một ai có thể vượt qua ta.”
“Thật sự sao?” Vương Đằng cười như không cười nhìn đối phương: “Cấp Thánh đệ nhị kiếp mà thôi, ngươi cho rằng ta không đạt được sao?”
“Cái gì?”
Người xem tranh tài và thiên tài ở xung quanh nghe vậy, đều ào ào kinh hãi, chẳng lẽ Vương Đằng còn có thủ đoạn khác sao?
Đám người Nhạc Yên, Cổ La kinh ngạc nhìn về phía Vương Đằng, sắc mặt nghi ngờ không thôi.
Đan dược của Vương Đằng đã luyện chế xong, sao còn có thể đạt đến cấp Thánh đệ nhị kiếp được?
Cho dù luyện chế một lần nữa, cũng không còn kịp.