Đừng nói là hắn, dù là đám người nguyên lão Đan Trần, sợ là cũng không ngờ tới.
Xuất quân chưa báo tin thắng trận đã chết!
Bỗng chốc câu nói này đã xuất hiện ở trong đầu của Vương Đằng, khiến sắc mặt hắn nghiêm trọng tới cực hạn, trong lòng vô cùng nặng nề.
“Ha ha ha…”
Một tiếng cười lớn truyền ra từ trong miệng Ma tôn Thí Huyết, trong tiếng cười tràn đầy đắc ý và hài hước.
Grào! Grào! Grào…
Loài Hắc Ám bên dưới lập tức lấy lại tinh thần, phát ra tiếng gào sống sót sau tai nạn, giống như đang phát tiết sự sợ hãi trong lòng.
Sắc mặt của các võ giả Nhân tộc khó coi đến cực hạn, còn có rất nhiều người sắc mặt tái mét, hoàn toàn không thể tiếp nhận sự thật này.
Trận pháp cấp Thần lại bị phá như vậy rồi?
Đang đùa đúng không!
“Sao… Sao lại như vậy?” Lúc này, đám thiên tài thế hệ trẻ Nhạc Yên, Đan Nguyên đều sững sờ nhìn bầu trời, gần như đã mất đi ngôn ngữ.
Trong lòng bọn họ đã chấn động đến mức cực hạn, hoàn toàn không tưởng tượng được là xảy ra chuyện gì?
“Đó là… trung tâm trận pháp!” Sắc mặt nguyên lão Bias hơi trắng bệch, con ngươi co tới cực hạn, âm thanh khàn khàn nói.
“Cái gì??? Trung tâm trận pháp!?” Nguyên lão Đan Trần và nguyên lão Tamberi gần như không dám tin sự thân mình nghe thấy.
Cái bị hủy lại là trung tâm của Đại Ngũ Hành Thần Kiếm đại trận!
Tình hình còn tồi tệ hơn bọn họ tưởng tượng.
“Các ngươi đã làm cái gì?” Sắc mặt Thiên Viêm tôn giả khó coi, hỏi.
“Ra đây đi!” Thí Huyết tôn giả cười ha ha, khẽ quát với tinh thần nổ tung trong hư không kia.
Vô số đá vụn rơi xuống từ chỗ tinh thần bị nổ, dư ba đáng sợ quét ngược ra bốn phương tám hướng.
Hủy diệt tinh thần!
Đây là hủy diệt tinh thần chân chính!
Một tinh cầu cứ như vậy nổ tung từng tấc trước mặt tất cả mọi người, biến thành cát bụi trong hư không, trong đó còn có cả nham thạch chảy ra, khiến người ta chấn động.
Cảnh này thực sự quá đáng sợ.
Nếu là người bình thường nhìn thấy, sợ là cả đời khó quên.
Nhưng mà võ giả có mặt ở đây gần như đều đã đạt đến cấp Vực Chủ trở lên, có vũ lực mạnh mẽ hủy diệt tinh thần, tình hình như vậy cũng đã thấy không ít, chưa tới mức bị chấn động.
Điều duy nhất khiến mọi người cảm thấy chấn động là, hàm nghĩa đại diện của tinh thần kia!
Thí Huyết tôn giả vừa dứt lời, một bóng dáng đã hiện ra trong tinh thần vỡ vụn kia.
“Khô Minh!”
Nguyên lão Bias hơi khó tin nhìn về phía bóng dáng kia, thất thanh nói.
Đó là một lão già, mặc trang phục của chuyên gia nghề phụ cấp Thánh, cả đầu tóc bạc tung bay, trông vô cùng siêu trần thoát tục.
Nhưng lúc này, sắc mặt của hắn lại tràn đầy lạnh nhạt.
“Khô Minh Thánh giả!” Không ít người của tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp hình như cũng đã nhận ra người này, kinh ngạc nói.
“Khô Minh Thánh giả?” Tiếng nói của Vương Đằng đột nhiên vang lên bên tai Nhạc Yên, không biết hắn đã xuất hiện bên cạnh Nhạc Yên từ khi nào.
“Hắn là một Phù văn sư cấp Thánh vô cùng nổi tiếng, ta từng nghe nói tới tên của hắn, nghe đồn hắn là một trong số mấy Phù văn sư cấp Thánh có hy vọng tiến vào cấp Thần nhất.” Sắc mặt Nhạc Yên chấn động, mãi cũng không thể bình tĩnh, lúc này nàng nhìn Vương Đằng rồi nhanh chóng giải thích.
“Phù văn sư cấp Thánh!” Ánh mắt Vương Đằng lấp lánh. “Trông dáng vẻ của hắn hình như hơi không đúng lắm.”
“Tại sao? Hắn không phải hắn là tồn tại cấp Thánh của tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp sao? Tại sao lại làm như vậy?” Nhạc Yên khó thể tin nổi, lẩm bẩm hỏi.
Câu hỏi này không chỉ là Nhạc Yên, dù là đám người nguyên lão Đan Trần chắc cũng rất muốn biết.
“Tại sao?” Ánh mắt nguyên lão Bias nhìn chằm chằm đối phương, giọng nói hơi đắng chát hỏi.
Hắn từng vô cùng coi trọng Khô Minh, giúp đỡ không ít cho đối phương, chỉ hy vọng đối phương có thể sớm ngày tiến vào cấp Thần.
Nhưng bây giờ…
“Khà khà khà…” Khô Minh Thánh giả không trả lời, nhưng tiếng cười của Ma tôn Thí Huyết lại vang vọng: “Để ta nói cho ngươi tại sao.”
“Vì hắn không phải tên là Khô Minh, hắn tên là… Minh Khô ha ha ha!”
Giống như nói ra chuyện gì buồn cười lắm vậy, tiếng cười của Ma tôn Thí Huyết không ngừng vang vọng trong không trung, làm thế nào cũng không dừng được.
“Minh Khô! Minh Khô!” Con ngươi của nguyên lão Bias co rút. “Ngươi là loài Hắc Ám, tộc Minh Thần!”
“Đúng vậy!”
Một tiếng nói khàn khàn chói tai truyền ra từ trong miệng Minh Khô, đúng là giống như hai người so với tiếng nói rất ôn hòa hiền lành ban đầu.
Uỳnh!
Tiếp đó, không cho mọi người cơ hội phản ứng, nó đã bước ra, bóng dáng đã lập tức bắt đầu thay đổi.
Cả đầu tóc bạc biến thành tím tối, hai sừng màu đen trên trán phá rách làn da, hiện ra ngoài, trên đó có hoa văn màu tím tối, trông kỳ dị lại tôn quý.
Hai mắt của nó tỏa ra ánh sáng màu tím tối chói mắt, con ngươi phân hóa lại biến thành một cặp đồng tử đôi, tràn đầy tà ý.
Khuôn mặt già nua kia lúc nhúc bằng một cách kỳ dị, nhưng chỉ trong vài hơi thở đã bóng loáng như thiếu niên, rõ ràng là dáng vẻ của một thanh niên tuổi tác không lớn.
Hơn nữa trên làn da trắng bệch kia của nó lan ra từng hoa văn màu tím tối, kéo dài mãi đến trên cặp sừng kia.
Ánh sáng màu tím tôi quét ra từ trên người hắn, bao bọc lấy hắn, trang phục của chuyên gia nghề phụ rách ra từng tấc, cuối cùng bị một trường bào màu tím tối thay thế.
Một bước!
Chỉ một bước đi ra, cả người Minh Khô đã xảy ra thay đổi triệt để, khí chất siêu trần thoát tục ban đầu đã hoàn toàn biến mất, biến thành tà ý và khủng bố.
Nếu như không tận mắt chứng kiến, hoàn toàn sẽ không có ai tin người trước mắt này chính là Khô Minh Thánh giả được người tôn kính, được gửi gắm hy vọng kia!
“Nguyên lão Bias, những năm này cảm ơn sự chăm sóc của ngươi!”
Ngay sau đó, Minh Khô ngẩng đầu lên, mái tóc dài màu tím tối không gió tự bay, khóe miệng nở nụ cười kỳ dị, khẽ hành một lễ với nguyên lão Bias, tao nhã và cao quý, nhưng lại tà ý lẫm liệt.