Từng tiếng vỡ vụn truyền ra, dưới sự bộc phát toàn lực của nó, lực lượng trói buộc của ‘lồng giam Âm Thần’ cuối cùng cũng đạt đến cực hạn nào đó.
Nhưng mà đối với Vương Đằng cũng đủ rồi.
“Đi!”
Hắn chỉ xuống phía dưới, lôi đình nổ vang, Lôi Long cũng phát ra tiếng gầm đinh tai nhức óc, sau đó bất thình lình xông nhanh về phía loài Hắc Ám tộc Ma Giáp ở bên dưới.
“Chết tiệt!” Ánh mắt Giáp Quinton co rút kịch liệt, trong miệng rống giận, nguyên lực tinh thần Hắc Ám điên cuồng tràn vào trong ảo ảnh áo giáp bên ngoài cơ thể nó, khiến nó càng chân thật hơn, giống như một loài Hắc Ám tộc Ma Giáp khổng lồ chân chính.
Uỳnh!
Ngay sau đó, Lôi Long đáng sợ đã đánh mạnh lên thân áo giáp của tộc Ma Giáp khổng lồ kia.
Ầm!
Tiếng nổ rền khủng khiếp vang vọng trong lồng giam Âm Thần, con loài Hắc Ám tộc Ma Giáp kia nháy mắt bị sấm sét màu tím đầy trời bao phủ.
Grào! Grào! Grào!...
Tiếng gầm giận dữ không ngừng truyền ra, cơ thể to lớn của tộc Ma Giáp kia lại vươn ra bàn tay khổng lồ chộp mạnh về phía sấm sét.
Trên bàn tay to, ánh sáng màu đen dày đặc lập lòe không ngừng, bộc phát ra luồng lực lượng lĩnh vực mạnh mẽ.
Rất rõ ràng, loài Hắc Ám tộc Ma Giáp này đang sử dụng lực lượng lĩnh vực.
“Thế mà lại là Hắc Ám lĩnh vực Thực Cảnh!” Mắt Vương Đằng không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Gọi con loài Hắc Ám tộc Ma Giáp này là thiên tài xem ra cũng không phải nói quá, mà là nó thật sự có thực lực.
Lĩnh vực Thực Cảnh không phải lĩnh vực loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng bình thường có thể nắm giữ.
Hắc Ám Lĩnh vực Thực Cảnh sơ kỳ, Vương Đằng học được từ chỗ Ngột Não Ma Hoàng, mà Ngột Não Ma Hoàng lại là một loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng hàng thật giá thật.
Hơn nữa còn là loài Hắc Ám tộc Ma Não vô cùng kỳ dị, sợ rằng còn mạnh hơn loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng bình thường.
Mặc dù số lượng thiên tài Vương Đằng gặp được càng ngày càng nhiều, cũng đã từng gặp không ít thiên tài nắm giữ lĩnh vực Thực Cảnh, nhưng như vậy không có nghĩa là lĩnh vực Thực Cảnh rơi vãi đầy đường cái.
Mạnh vẫn là mạnh!
Giống như hiện tại, dưới Hắc Ám lĩnh vực Thực Cảnh của đối phương bộc phát, Tử Cực Thiên Lôi do Vương Đằng thị triển bị chặn lại trong nháy mắt.
Đúng vậy, trong nháy mắt!
Sau đó...
Ầm Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, Ma Giáp khổng lồ do Giáp Quinton ngưng tụ ra đột ngột vỡ nát, hóa thành những điểm sáng màu đen bay đầy trời, dần dần biến mất.
Mà cơ thể Giáp Quinton cũng hiện lên theo đó, bị Tử Cực Thiên Lôi bao phủ.
“Grào!”
Một tiếng gầm giận dữ ẩn chứa đau đớn tột cùng truyền ra từ trong sấm chớp, chỉ nghe thôi cũng khiến người ta thấy rất đau.
Vương Đằng không để ý đến nó, mà vung tay lên, khuếch tán lồng giam Âm Thần trong nháy mắt.
Trong phút chốc, tất cả đám người Nhạc Yên, Đan Nguyên, Lý Tấn và các thiên tài nghề phụ khác, đều bị kéo vào trong lĩnh vực.
Những thiên tài nghề phụ này cách Vương Đằng không xa lắm, hắn chẳng qua chỉ khuếch tán lồng giam Âm Thần ra mấy vạn mét, đã kéo tất cả bọn họ vào.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Đám người Nhạc Yên nhìn quanh bốn phía, không khỏi hơi sững sờ.
“Sao Vương Đằng lại kéo chúng ta vào đây?” Đan Nguyên ngạc nhiên nói.
“Đây là lĩnh vực gì?”
Hình như vài người đã từng bị kéo vào lĩnh vực của loài Hắc Ám không khỏi gào thét giận dữ, lộ vẻ vô cùng bất an.
Suy nghĩ của đám người Nhạc Yên bị kéo lại trong nháy mắt, sắc mặt nặng nề nhìn vài con loài Hắc Ám kia.
“Trói!” Vương Đằng khẽ quát một tiếng.
Bên trong lĩnh vực, từng luồng lực Âm Ảnh giống như bóng tối lập tức tràn ra, trói tất cả những loài Hắc Ám kia lại khiến bọn chúng không thể nhúc nhích.
“Grào!”
Loài Hắc Ám điên cuồng giãy dụa, nhưng hoàn toàn không thể tránh thoát sự trói buộc của lĩnh vực, đó không chỉ là lực Âm Ảnh, càng là lực trói buộc do bốn loại sức mạnh kết hợp lại tạo thành.
Nếu dễ dàng thoát ra như vậy, thì sự dung hợp của Vương Đằng vừa cảm ngộ coi như uổng công rồi.
“Việc này!” Đám người Nhạc Yên lập tức mở to mắt.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì?” Vương Đằng quát nhẹ.
“Giết!”
Đám người Nhạc Yên lúc này mới khôi phục lại tinh thần, phản ứng cũng không chậm, lập tức tấn công loài Hắc Ám ở bốn phía.
Ầm! Ầm! Ầm!...
Vài con loài Hắc Ám trong nháy mắt bị công kích của mấy người bao phủ, còn không kịp kêu thảm thiết đã lao nhao chết đi.
“Ha ha ha... Sảng khoái!” Ngưu Nhật Thiên một búa đánh chết một loài Hắc Ám, không khỏi cười lớn thành tiếng.
Chiến đấu lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên hắn được đánh thoải mái thế này.
Trận chiến đấu trước đó thật sự quá ngột ngạt, đánh một lúc lâu cũng không đánh chết được một con loài Hắc Ám, khiến người ta phát bực.
Đồng thời, thân làm một người nghề phụ, hắn cũng lần đầu tiên cảm nhận được chiến đấu lại vui sướng như vậy.
Loại cảm giác thành tựu khi dùng chùy luyện tạo đánh chết loài Hắc Ám thật sự khiến hắn sướng như bay lên.
Hắn cảm thấy sau trận chiến này, hắn có thể đem chuyện này ra nói khoác với người khác... Hắn từng chỉ cần một búa đã có thể đánh chết một con loài Hắc Ám!
Vừa nghĩ đến đã có cảm giác!
Trên mặt đám người Nhạc Yên cũng không khỏi lộ vẻ hưng phấn, chiến đấu như vậy, thật sự quá dễ.
“Tại sao vừa nãy những loài Hắc Ám dù thế nào cũng không nhúc nhích, cứ đứng yên cho chúng ta tấn công?” Đan Nguyên vẫn còn hơi ngơ ngơ, không nhịn được hỏi.
“Việc này không phải đã bày ra đấy rồi sao, nhất định là lĩnh vực của Vương Đằng đã trói chặt những con loài Hắc Ám này.” Nhạc Yên không nhịn được liếc mắt, cảm thấy e rằng Đan Nguyên này luyện đan đến ngu người rồi, ngay cả chuyện đơn giản như vậy cũng không nghĩ ra.
“Việc này... “ Đan Nguyên không nhịn được ngẩng đầu nhìn Vương Đằng.
“Đừng đứng đực ra đấy, lại có loài Hắc Ám tới.” Vương Đằng cười hì hì, tiếp tục khuếch tán lĩnh vực ra.
Lại thêm vài con loài Hắc Ám lập tức bị kéo vào trong lĩnh vực, kết quả bọn họ chúng còn chưa hiểu chuyện gì, mặt đầy dấu hỏi chấm nhìn nhau.
Đợi bọn nó lấy lại tinh thần mới phát hiện mình không thể động đậy.
Ầm! Ầm! Ầm!...