Đám người Nhạc Yên tấn công đến, giết hết tất cả.
Một đợt công kích không giết được thì hai đợt, hai đợt không được thì ba đợt.
Dù sao bọn họ chỉ cần chịu trách nhiệm điên cuồng tạo sát thương là được.
Đám người Nhạc Yên thật sự vui mừng vì trải nghiệm lần này, từ trước đến giờ họ chưa từng phát hiện chiến đấu lại…vui như vậy!
Cho nên trên chiến trường lập tức xuất hiện một cảnh tượng hiếm thấy, một lĩnh vực màu tím liên tục di chuyển trên bầu trời, hút tất cả loài Hắc Ám vào.
Mà những loài Hắc Ám kia, chỉ có đi không có về.
Không ít loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng thượng vị, cho tới cấp Ma Tôn phát hiện cảnh này lập tức nhận ra vấn đề, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
“Lại là hắn!” Mắt Thí Huyết Ma Tôn loé lên ánh sáng lạnh, sát ý trong lòng với Vương Đằng lại bước lên một tầm cao mới.
“Là vị Thánh giả tên Vương Đằng kia sao.” Thiên Viêm tôn giả nhìn tình hình phía dưới, không khỏi kinh ngạc nói.
“Đúng là hắn!” Tiếng của Thanh Mộc tôn giả truyền từ xa đến.
“Vương Đằng!”
Lúc này, ba vị nguyên lão đang chăm chú tu bổ trận pháp nhưng nghe thấy lời của đám người Thiên Viêm tôn giả cũng không khỏi cúi đầu nhìn, gương mặt lộ vẻ kinh ngạc.
“Hắn đã làm rất tốt rồi, đáng tiếc...”
Ngay sau đó bọn họ liếc mắt nhìn nhau, trong lòng không nhịn được thở dài một tiếng, lắc đầu:
“Đáng tiếc chỉ có thể ảnh hưởng một phần, không thể thay đổi kết quả cuộc chiến!”
Ầm ầm...
Tiếng nổ rền trên bầu trời vẫn vang dội, vết nứt không gian kia rõ ràng đang từ từ mở rộng ra, trong lòng tất cả mọi võ giả Nhân tộc đều tràn ngập lo lắng.
“Tất cả các phù văn sư cấp Thánh, dốc hết sức tu bổ trận pháp!” Nguyên lão Bias lộ vẻ nặng nề, cố gắng ngăn vết nứt không gian mở rộng, đồng thời hét lớn, âm thanh truyền vào tai mỗi vị phù văn sư cấp Thánh.
Trong lòng hắn hết sức áy náy, nếu không phải Đại Ngũ Hành Thần Kiếm đại trận bị phá thì bọn họ đã không lâm vào tình cảnh như hiện tại.
Mà nguyên nhân dẫn đến việc này cũng là do hắn tin tưởng một người không nên tin tưởng.
Biết người, biết mặt, không biết lòng!
Nếu không thể an toàn vượt qua kiếp nạn lần này, sợ rằng hắn sẽ trở thành tội nhân của liên minh Phó Chức Nghiệp.
Những phù văn sư cấp Thánh kia không nói một lời thừa thãi nào, tất cả đều điên cuồng điều động tinh thần lực của bản thân, không ngừng ngưng tụ tinh thần khắc phù văn.
Quá trình này được thực hiện liên tục, bọn họ không có thời gian dư thừa để chờ đợi mà phải làm đồng thời để tiết kiệm thời gian.
Từng tia sáng hiện lên trong không trung, liên tiếp ngôi sao đang từ từ hình thành kia, giống như tạo thành một cái kén ánh sáng năm màu, bao vây ngôi sao đó lại, có vẻ vô cùng lộng lẫy, thần kỳ.
“Hừ!”
Minh Khô thấy cảnh này, không khỏi hừ lạnh một tiếng. Hắn trăm cay nghìn đắng phá hủy trung tâm trận pháp, chẳng lẽ lại có thể để yên cho những Nhân tộc này dễ dàng tu bổ sao.
Ầm!
Ngay sau đó, một luồng tinh thần lực mạnh mẽ tràn ra từ trong người hắn, như thành thực chất, hình thành một vòi rồng màu tím đậm quét về phía vài phù văn sư cấp Thánh kia.
“Tinh thần niệm sư!”
Đám phù văn sư cấp Thành ở tổng bộ Liên minh Phó Chức Nghiệp không khỏi kinh ngạc, vẻ mặt nhăn nhó tột cùng, vội vàng điều động tinh thần lực của mình ngăn chặn công kích niệm lực tinh thần của đối phương.
Đáng tiếc, tinh thần lực bình thường không là gì khi đứng trước niệm lực tinh thần.
Hơn nữa đối phương còn là một vị phù văn sư cấp Thánh, niệm lực tinh thần của nó ít nhất cũng đạt đến cấp Giới Chủ.
Ngoài ra còn có niệm lực tinh thần màu tím đậm kia, vừa nhìn là biết không phải niệm lực tinh thần bình thường có thể sánh bằng, trong đó như ẩn giấu một dao động tà ác, hỗn loạn truyền ra từ trong vòi rồng niệm lực tinh thần này, khiến tinh thần mọi người bị ảnh hưởng.
Ầm!
Trong phút chốc, những phù văn sư cấp Thánh kia đồng thời bị đẩy lui, sắc mặt hơi trắng bệch.
Mặc dù có nhiều phù văn sư cấp Thánh đồng thời bộc phát tinh thần lực, sức mạnh tạo nên phải vô cùng mạnh mẽ nhưng hơn phân nửa tinh thần lực của bọn họ lúc này đều đặt trên việc khắc phù văn, căn bản không rảnh để ý hắn.
Cộng thêm Minh Khô tấn công bất ngờ, mọi người không phản ứng kịp, vì vậy mới bị đẩy lùi trong nháy mắt.
Bùm! Bùm! Bùm!...
Bởi vì mất đi sự khống chế của những phù văn sư cấp Thánh, phù văn trận pháp mới được một nửa đã nổ tung trong nháy mắt.
Mọi người đều biết, thời điểm khắc phù văn tuyệt đối không thể bị quấy rầy, một khi việc khắc phù văn bị gián đoạn, năng lượng trong đó nhất định sẽ không ổn định dẫn đến phát nổ là lẽ đương nhiên.
“Đáng chết!”
“Vô liêm sỉ!”
“Khô Minh, tên phản đồ nhà ngươi!”
...
Từng tiếng gào thét truyền ra từ trong miệng các phù văn sư cấp Thánh kia.
“Khô Minh?” Minh Khô đứng chắp tay, cười ha ha một tiếng: “Các ngươi không nghe thấy sao? Ta tên là Minh Khô, không phải Khô Minh.”
“Còn về phản đồ, ai nói được chứ?”
“Ta vốn là loài Hắc Ám, cũng không phải là người, ta phản bội ai?”
“Ngươi!” Một đám phù văn sư cấp Thánh tức run người nhưng lại không thể phản bác, chỉ có thể trợn mắt nhìn Minh Khô.
“Minh Khô!” Giọng tức giận nguyên lão Bias truyền đến từ trên cao, cuồn cuộn âm vang.
“A ~ “ Minh Khô ngẩng đầu nhìn, cười nhạt, không thèm che dấu nữa, miệt thị nói: “Chỉ cần có ta ở đây, các ngươi đừng nghĩ đến việc mở ra trận pháp này.”
Mọi người lập tức tức giận không dứt.
“Thật sao?”
Đúng lúc này, một giọng nói truyền đến từ xa.
Minh Khô chợt cau chân mày, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong lĩnh vực màu tím đậm, một bóng người từ từ bước ra, rõ ràng chính là Vương Đằng.
Mắt thấy mấy người kia không thể tu bổ trận pháp, Vương Đằng cuối cùng không thể không lựa chọn phương pháp xử lý khó tin nhất kia.
Nếu không phải không còn cách nào khác, lúc này hắn căn bản sẽ không bước ra.
Bởi vì ngay cả chính hắn cũng không biết, cách kia rốt cuộc có được hay không?