Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 3456 - Chương 3456. Thí Huyết Ma Tôn Bị Thương Nặng! Giao Chiến Với Ma Thần! Thần Tọa! (2)

Chương 3456. Thí Huyết Ma Tôn bị thương nặng! Giao chiến với Ma Thần! Thần tọa! (2)
Chương 3456. Thí Huyết Ma Tôn bị thương nặng! Giao chiến với Ma Thần! Thần tọa! (2)

Một đám cường giả đền từ khắp nơi, vẻ mặt ai nấy cũng đều vô cùng phức tạp.

Đột nhiên, rất nhiều người sinh ra cảm giác hâm mộ đối với đế quốc Đại Càn.

Hâm mộ đế quốc Đại Càn có một vị thiên tài như vậy!

Tại sao thiên tài kiệt xuất này lại không phải người của bọn họ?

Sắc mặt những người cấp Bất hủ của gia tộc Pylax không ngừng biến đổi, trong lòng thật sự là phức tạp đến tột cùng, lúc này cũng không biết nên vui mừng hay nên khóc lóc.

Rõ ràng vui mừng là bởi vì trận pháp Chân cấp được tu bổ, trận chiến của Nhân tộc với cấp Ma Thần loài Hắc Ám, ít nhất còn có một phần vạn cơ hội có thể lật ngược, nếu không những võ giả ở đây sợ rằng đều phải chết.

Nhưng khi nhìn thấy tài năng của Vương Đằng biến thái như vậy, trong lòng hắn đến một chút vui mừng cũng không có mà chỉ thấy bất an.

Cùng chung cảm giác với hắn, còn có Giới Chủ Nộ Viêm, Giới Chủ Hỏa Tước và mất cường giả khác của gia tộc Pylax.

Chẳng qua dù sao bây giờ cũng là lúc phải đối mặt với loài Hắc Ám, bọn họ cũng chỉ có thể tạm thời đè nén cảm giác bất an này, dốc toàn lực đối phó loài Hắc Ám.

Đây là nhận thức chung của tất cả võ giả Nhân tộc, đối mặt loài Hắc Ám, bất kể là ân oán gì, đều phải đặt xuống trước.

Trong trận pháp, Vương Đằng đứng bên trong cột sáng, ngẩng đầu nhìn đầu lâu mờ mịt kia, khẽ chớp mắt.

“Khặc khặc... thú vị!”

Một trận tiếng cười chói tai truyền ra.

Vương Đằng cảm nhận được, ánh sáng trong hốc mắt đầu lâu kia đang đặt trên người hắn, dường đang xem xét hắn.

Loại ánh mắt này, giống như một con thú lớn đang đánh giá con mồi nhỏ của chính mình, trong giọng nói đầy ý trêu tức và mỉa mai.

Ánh mắt Vương Đằng bình tĩnh, không chút tỏ ra yếu thế nhìn lại hắn, tháp Cửu Bảo Phù Đồ trong cơ thể tỏa ra ánh sáng vàng, làm hai tròng mắt hắn cũng chợt hiện ánh vàng, chống lại cái ác là ý nghĩa của sự hỗn loạn trong con ngươi của Ma Thần.

Ánh mắt của Ma Thần càng ngày càng sáng hơn, như thể hắn muốn dùng cách này để khiến Vương Đằng khuất phục.

Chẳng qua tính toán của nó đến cuối cùng cũng chỉ là sai lầm.

Vương Đằng nở một nụ cười châm biếm, giống như đang cười nhạo Ma Thần ngu dốt.

Nếu như không có sự giúp sức của Đại Ngũ Hành Thần Kiếm đại trận, hắn thật sự không có cách nào ngăn chặn sự tấn công của Ma Thần, nhưng đã đứng trong trận pháp này, hắn căn bản không có chút sợ hãi nào.

Bởi vì khi tinh thần của Ma Thần đánh hắn, đã bị trận pháp ngăn cản lại, bị yếu đi gấp bội.

Dưới tình huống như vậy, rõ ràng Vương Đằng có thể chịu đựng được.

Sau một lúc lâu, trời đất giống như sa vào sự yên tĩnh kỳ quái.

Bất kể là võ giả Nhân tộc, hay là loài Hắc Ám, tất cả đều ngừng chiến đầu đứng nhìn trận chiến vô hình này.

Ma Thần: “...”

Cuối cùng nó cũng phát hiện ra vấn đề, trong hốc mắt rõ ràng chớp nhẹ mấy cái.

“Ma Thần, ngươi... không được rồi!” Vương Đằng đột nhiên nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra mười phần xem thường, khuơ khuơ ngón trỏ về phía Ma Thần.

“...”

Trong chốc lát, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Vương Đằng, vẻ mặt giống như nhìn thấy ma.

Người này dũng cảm thật!

Đây chính là Ma Thần, cho dù có trận pháp cấp Thần đi chăng nữa thì khiêu khích đối phương như vậy hình như cũng không ổn lắm?

Cho dù là mở ra trận pháp cấp Thần, đối mặt với lửa giận của một vị Ma Thần, cũng hơi quá sức.

Đối mặt với một Ma Thần, nói thật, ngay cả một người cấp Bất Hủ cũng không dám làm như thế.

Không ít thiên tài trẻ tuổi giật mình nhìn về phía Vương Đằng trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác kính nể.

Người này cầm tinh con sói thật mà!

Còn tàn nhẫn hơn cả kẻ tàn nhẫn!

Huyết Dạ Ma Tôn nhìn Vương Đằng, khóe mắt không nhịn được mà khẽ giật giật.

Trên mặt Rofort cũng không tránh khỏi một vẻ kinh ngạc, ngay sau đó lại có phần dở khóc dở cười.

Ba vị nguyên lão và đám người Thiên Viêm tôn giả, tất cả đều nhìn qua đó với ánh mắt kỳ quái, trong lòng đột nhiên có một nhận thức mới hoàn toàn về Vương Đằng.

Tên tiểu tử này, thật sự không phải người để mặc cho người khác gây khó dễ.

Cho dù là đối mặt với Ma Thần, vẫn có được khí thế mạnh mẽ như vậy, đây là chuyện con người có thể làm ra sao?

“Láo xược!” Sau một hồi hoang mang Thí Huyết Ma Tôn cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, không nhịn được quát lạnh một tiếng về phía Vương Đằng.

Vương Đằng nhìn Thí Huyết Ma Tôn, lập tức liên tưởng đến việc trước đó nó vẫn luôn nhắm vào hắn, mắt không khỏi hiện lên ánh sáng lạnh.

Không phải là nó cao cao tại thượng sao?

Không phải nó vẫn luôn xem thường võ giả cấp Vũ Trụ như hắn hay sao?

Không phải là nó có thể tùy ý ra lệnh cho loài Hắc Ám đến giết hắn hay sao?

Bây giờ hắn sẽ cho loài Hắc Ám cấp Ma Tôn thượng vị này nếm thử cảm giác đó, thử một lần sợ hãi giãy dụa trước cái chết.

Cấp Ma Tôn thượng vị thì sao!

Hiện tại hắn nắm giữ trận pháp cấp Thần này trong tay, cho dù là cấp Ma Tôn thượng vị đi chăng nữa thì cũng giết không tha.

Sát tâm đã nổi lên, Vương Đằng trực tiếp duỗi tay, chỉ ngón tay về phía Thí Huyết Ma Tôn.

Cheng! Cheng! Cheng!...

Từng đợt âm thanh kiếm ra khỏi vỏ chợt vang dội, từng đường bóng kiếm ngũ sắc kia lập thức thay đổi phương hướng, nhắm thẳng vào Thí Huyết Ma Tôn

Trong phút chốc, sát ý ngưng tụ thành thực thể, nhắm thẳng vào Thí Huyết Ma Tôn.

“???”

Mặt Thí Huyết Ma Tôn tái xanh.

Cảm giác được sát khí kia khiến tóc gáy nó dựng ngược hết lên, ra đầu tê dại ,sắc mặt thay đổi hoàn toàn.

Trong nháy mắt, nó hối hận tại sao mình lại lên tiếng vào lúc này.

Rõ ràng đã khiến người ta chú ý, trở thành mục tiêu của người ta!

“Kiếm đâu!”

Vương Đằng không cho Thí Huyết Ma Tôn cơ hội phản ứng, một tiếng quát nhẹ phát ra từ trong miệng hắn.

Giữa trời đất chợt vang lên tiếng khóc dày như mưa.

Nguyên lực Ngũ hành dồi dào bắt đầu khởi động điên cuồng, tựa như một mảnh sợi tơ ngũ sắc hẹp dài, hội tụ bên trong trận pháp.

Hết chương 3456.
Bình Luận (0)
Comment